Cắm chìa khóa vào ổ khóa, một tiếng rắc vang lên cánh cửa nhà được mở ra. Vừa mở cửa liền nghe thấy âm thanh khóc thút thít, sau khi Dương Tuyết Oánh bước vào nhà âm thanh thút thít này lại càng lớn hơn dần dà biến thành âm thanh khóc lóc.
“Oánh Oánh, con qua đây!” trên chiếc ghế sô pha làm bằng da thật ở phòng khách, khuôn mặt chữ điền của Dương Vệ Quốc chứa đầy sự tức giận. Tô Thiến Liên ngồi bên cạnh Dương Vệ Quốc vành mắt phiếm hồng, một bộ dáng ủy khuất, Tô Lâm lại dựa vào lòng của Tô Thiến Liên một bộ dáng nhút nhát, yếu đuối dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Không giống như Dương Tuyết Oánh, Tô Lâm giống Tô Thiến Liên, trời sinh mị hoặc, một đôi mắt phượng sóng mắt lưu chuyển, bình thường dường như đều hàm chứa nước mắt, lại càng không cần phải nói đến hiện tại. Điềm đạm đáng yêu khiến người khác không thể không muốn ôm vào lòng mà an ủi.
Dương Tuyết Oánh nhìn thấy màn này, dù cho đã sớm làm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn chịu không nỗi mà bĩu môi, sau đó chạy từ từ qua: “Ba, Ba gọi con?”
“Tại sao hôm nay con lại nói Dì Tô và em gái con như vậy?” Dương Vệ Quốc nhìn thấy cách ăn mặc và trang điểm của Dương Tuyết Oánh, cũng hơi sửng sốt, đứa con gái này của ông luôn làm chuyện không đâu, ngày thường cơ hồ cả ngày đều mặc đồng phục, khi ở nhà mỗi ngày cũng chỉ mặc áo thun tay lửng và quần lửng rộng rãi, đầu tóc cũng luôn cắt ngắn và rối loạn, có thể nói là một chút nữ tính của con gái cũng không có. Nhưng mà hôm nay nhìn qua thì cùng với ngày thường đều không giống nhau, mặc dù đầu tóc vẫn có chút loạn, nhưng lại rất hợp với bộ quần áo trên người, có thể nói là mang một phong cách bụi bặm khác, chuyện này làm cho Dương Vệ Quốc lại nhớ đến người vợ đã mất! Ánh mắt cũng nhu hòa lại rất nhiều.
Thấy Dương Tuyết Oánh đột nhiên thay đổi phong cách từ trên xuống dưới, Tô Thiến Liên và Tô Lâm cũng rất kinh ngạc, hai người liếc mắt nhìn nhau, quyết định vẫn là dựa theo kế hoạch cũ mà làm.
“Không có nói gì mà.” Dương Tuyết Oánh so vai ngồi ở trên chiếc sô pha đối diện, cầm lấy chiếc gối bên cạnh ôm trong lòng.
“Oánh Oánh, con có bực dì, trách gì thế nào, dì cũng không có gì để nói. Dì và Mẹ con là bạn thân, từ nhỏ đã quen biết nhau, hai chúng ta cùng nhau yêu Ba con, sau cùng Ba con vì chuyện kinh doanh mà cưới Mẹ con, Dì cũng không có nói gì mà! Chỉ sau khi Mẹ con mất Dì mới gả vào trong nhà này, ghánh vác trách nhiệm chăm sóc cho con, con có thể hiểu lầm Dì vì cái gì đó, tất cả những chuyện này Dì đều không trách con, nhưng mà sao con có thể nói em gái con như vậy chứ?”
“Chị…” Tô Lâm làm khuôn mặt nhút nhát kêu một tiếng rất nhỏ.
“…” Dương Tuyết Oánh áp chế đi lửa giận, dựa theo những gì Lục An Nhiên đã nói cô không hề lên tiếng, mà là hơi cúi đầu nhìn chiếc ly nhỏ trong khay trà, hai tay ôm lấy gối ôm, sau lưng ngồi thẳng.
Không nhìn thấy kết quả như mong muốn, Tô Thiến Liên và Tô Lâm lại cho nhau thêm một ánh mắt. Kết quả mà bọn họ đã dự tính, lúc này Dương Tuyết Oánh không phải là nên tức giận như sấm mà chỉ trích bọn họ sao?
Thấy vậy, Tô Lâm cau mày sau đó từ trên ghế sô pha đi qua chỗ Dương Tuyết Oánh, ở bên cạnh ngồi xổm xuống ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt chứa đầy nước mắt nhìn vào Dương Tuyết Oánh. Ả nhớ là, Dương Tuyết Oánh ghét nhất chính là ả ta dùng ánh mắt này nhìn cô.
Dương Tuyết Oánh vẫn như cũ nhìn đồ vật trong khay trà, không nhìn Tô Lâm cũng không trả lời.
“Oánh Oánh, nếu như là con không vừa ý Dì ở chỗ nào, con có thể nói với Dì. Dì không cầu con sẽ hiểu cho Dì mà tiếp nhận Dì, chỉ cần con không châm chích em gái con là được, Lâm Lâm từ nhỏ đã đáng thương như vậy…” dứt lời nước mắt Tô Thiến Liên lúc nãy ngăn lại hiện tại lại không ngăn được nữa mà trào ra. “Chị, chị đừng ghét em có được hay không…” Tô Lâm định vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Dương Tuyết Oánh.
Dương Tuyết Oánh liền quay người đem gối ôm ngăn ở giữa hai người.
Tô Lâm không đụng được đến Dương Tuyết Oánh mà chỉ đụng trúng gối ôm trong lòng có chút không cam tâm, ả ta biết Dương Tuyết Oánh có bao nhiêu ghét ả, bất kể như thế nào, hôm nay ả nhất định phải ép Dương Tuyết Oánh đi vào khuôn khổ! Vì thế mở miệng nói: “Chị, em biết chị vì chuyện của Dì Tiết sẽ không thể nào chấp nhận em, không thể chấp nhận Mẹ em, nhưng mà chị, người chết không thể sống lại. Em và Mẹ đều là thật lòng muốn trở thành người một nhà với chị!”
“Đúng vậy!” Tô Thiến Liên cũng hiểu ý của con gái, liền tiếp tục nhắc đến mẹ của Dương Tuyết Oánh: “Dì và Mẹ con là bạn thân, con cũng có thể làm chị em tốt với Tô Lâm mà!”
Nghe hai mẹ con này nhắc đến mẹ cô, Dương Tuyết Oánh sắp chịu không nỗi, nhưng nhớ đến lời của Lục An Nhiên cô vẫn cố gắng cắn chặt hai khớp răng. Cô không thể nói chuyện, chí ít là trước khi Ba cô hỏi chuyện cô không thể nói!
“Chị…” vành mắt Tô Lâm đỏ hoe: “Để chúng ta làm một gia đình được không? Em nghĩ, em muốn được đối xử tốt với chị.” Lại còn chủ động vươn tay mình ra, dường như muốn đợi Dương Tuyết Oánh vươn tay ra nắm lấy tay mình, nhưng mà ả biết, với tính cách của Dương Tuyết Oánh, để cô nắm lấy tay ả, là tuyệt đối không được!
“Oánh Oánh… Dì cầu xin con…” Tô Thiến Liên lại càng rơi nước mắt nhiều hơn: “Đối xử tốt với Lâm Lâm được không? Nó tội nghiệp như vậy, làm sao có thể để cho hai con vì khác tên họ mà sinh ra xa cách chứ?” trong khi nói chuyện Tô Thiến Liên còn dùng ánh mắt liếc qua Dương Vệ Quốc.
Dương Vệ Quốc nhìn tình hình mở miệng nói: “Oánh Oánh, bắt tay với em gái con, sau này đối xử tốt với nhau không được sao?” ông cảm thấy mắc nợ đối với hai đứa con gái, ông rất yêu người vợ quá cố, nhưng một phút hồ đồ lại tạo ra nợ đời. Mặc dù nói là nợ đời, nhưng Tô Lâm dù gì cũng là con gái của ông mà! Mà Tô Thiến Liên lại không đòi hỏi danh phận ở bên cạnh ông nhiều năm như vậy… hiện tại thế cục như này cũng rất làm khó cho ông. Nhưng lúc nãy Tô Thiến Liên nói cũng đúng, hai đứa con gái lại không cùng
họ cũng sinh ra khoảng cách. Trong lòng ông nổi lên ý định đổi họ cho Tô Lâm.
“Đối xử tốt với nhau? Bắt tay nhau?” Dương Tuyết Oánh nghe thấy âm thanh của Dương Vệ Quốc, cuối cùng cũng mở miệng, thực ra mà nói, cuối cùng cũng đã đến thời cơ có thể nói chuyện mà Lục An Nhiên đã nói: “Ba, Ba còn nhớ Ba đã hứa với Mẹ thế nào không? Ba ở trước giường bệnh của Mẹ nói là sẽ chăm sóc con thật tốt, Ba quên rồi sao?”
“Ba không hề quên!” nghe con gái nhắc đến người vợ quá cố, trong lòng Dương Vệ Quốc đau thắt, bởi vì thực hiện lời hứa với bà ấy mà ông để cho Dương Tuyết Oánh buông thả, cho dù Dương Tuyết Oánh có không muốn học hành đi nữa ông cũng không ép buộc cô, không thích học thì thôi, dù gì thì cô cũng là con gái, không thích hợp với việc học cũng sẽ còn cái khác thích hợp hơn, đến lúc sau ông tìm cho cô một người chồng đáng tin sau đó để lại cho cô một khoản tài sản lớn, cũng coi như là cho người vợ quá cố một cái công đạo.
“Oánh Oánh, đột nhiên con nhắc đến mẹ con làm gì?” nghe Dương Tuyết Oánh nhắc đến mẹ cô lại nhìn thấy biểu tình hiện tại của Dương Vệ Quốc, Tô Thiến Liên thầm nhủ không hay rồi.
“Bà luôn miệng nói bà là bạn tốt của Mẹ tôi, nhưng chuyện đáng buồn cười ở đây chính là con gái của bà lại bằng tuổi với tôi!” khóe miệng Dương Tuyết Oánh mang theo nụ cười nói: “Bà để Tô Lâm làm chị em tốt với tôi, tôi thật sự sợ là con gái của nó cũng sẽ bằng tuổi con gái tôi, lại trùng hợp là cùng một người Ba…”
“Oánh Oánh!” sắc mặt Dương Vệ Quốc đại biến, một tia quẫn bách trong lòng trào ra.
“Ba, từ trước đến nay con chừng từng trách Ba.” Đây là lời nói trong lòng của Dương Tuyết Oánh: “Con chỉ là đau lòng cho Mẹ…” bà chưa từng trách Dương Vệ Quốc, trách thì lại có thể thế nào? Chuyện đã xảy ra rồi không phải sao? Cô từ nhỏ đã ở bên cạnh ông nội, những thứ được học là trung, hiếu, lễ, nghĩa, liêm, sĩ, cho dù Dương Vệ Quốc có làm sai thêm gì nữa, đều không đến lượt con gái như cô bình luận, nhưng cô thật sự đau lòng cho mẹ, người mẹ vẫn luôn mang theo nụ cười trên mặt… sau khi mẹ chết đi cô mới biết Tô Lâm là em gái mình, nhưng mẹ cô không phải vậy, bà vẫn luôn biết chuyện này, nhưng ở trước mặt Dương Tuyết Oánh, bà vẫn luôn nở nụ cười, chưa từng nổi giận qua: “Mẹ thật sự rất thích cười!” Dương Tuyết Oánh nhớ lại dung nhan và nụ cười của mẹ: “Trước khi con đi ra cửa Mẹ vẫn luôn cười nói với con {Hôm nay Mẹ vẫn sẽ trừ gian diệt ác bắt người xấu!} mỗi ngày Mẹ đều tràn đầy năng lượng như vậy, nụ cười sáng lạn như vậy, bất luận có bao nhiêu chuyện không vui đi nữa, chỉ cần nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt mẹ, có bao nhiêu chuyện không vui trong lòng con đều sẽ quên đi hết...”
“...” Dương Vệ Quốc hơi rên rỉ, đúng vậy! Ông thích nhìn nhất chính là nụ cười của bà, lúc vừa mới tiếp nhận công ty mỗi lần ông vì chuyện của công ty mà sứt đầu mẻ trán, chỉ cần bà cười và nói với ông một câu cố lên, ông liền có thể đem toàn bộ những chuyện không vui, tất cả những mệt mỏi toàn bộ đều quên sạch!
“Nhưng mà Mẹ thật sự vui vẻ sao?” âm thanh Dương Tuyết Oánh bằng phẳng, nói những chuyện này giống như là đang nói đến ngày hôm qua đã ăn món gì vậy: “Người bạn mà bà tin tưởng nhất và người chồng mà bà yêu nhất ở cùng nhau, lại còn sinh ra một đứa con gái bằng tuổi với con gái bà, Mẹ vẫn sẽ vui sao? Nhưng mỗi ngày bà vẫn cười, nụ cười đẹp như vậy. Nhưng bà thật sự muốn cười sao? Đại khái là do bà ấy sợ sau khi con biết được người Ba mà con kính trọng nhất làm ra chuyện không có liêm sĩ như vậy sẽ bị tổn thương và thất vọng... bà ấy biết trong lòng Ba có người khác, cho nên bà ấy phải yêu con gấp đôi, bù đắp lại cho sự thiếu xót tình thương của Ba. Đại khái chính là vì chuyện này, Mẹ mới bị bệnh không dậy nỗi... mỗi lần nghĩ đến đây, con đều rất đau lòng... thật sự rất đau lòng...”
“Oánh Oánh, là Ba có lỗi với hai Mẹ con con!” vành mắt của Dương Vệ Quốc đỏ lên.
“Không có gì cần phải xin lỗi cả!” Dương Tuyết Oánh nói tiếp: “Con hận Tô Thiến Liên, cũng hận Tô Lâm. Chuyện này con không thể lừa dối người khác cũng như tự lừa dối bản thân! Con hận bọn họ, chuyện này là suốt đời này đều không thể thay đổi. Con tuyệt đối không thể tiếp nhận bọn họ, con làm không được!” trên mặt Dương Tuyết Oánh mang theo một nụ cười nhạt, giọng điệu thẳng thắn và khẳng định: “Ba, đừng ép con... con thật sự làm không được!”
“Oánh Oánh, Ba không ép con! Ba không ép con!” Dương Vệ Quốc không nhịn được tự tát bản thân vài cái.
Hít thở sâu một hơi, Dương Tuyết Oánh tiếp tục nói: “Mẹ con chỉ có một đứa con gái là con, con không có biện pháp tiếp nhận Tô Lâm, nếu như Ba thật sự muốn bù đắp cho con, vậy thì xin hãy giữ nguyên tình trạng như bây giờ. Dương gia, chỉ có một đứa con gái là con được rồi!”
“Được được! Ba hứa với con!” nghe thấy yêu cầu của Dương Tuyết Oánh, Dương Vệ Quốc cõi lòng đầy sự áy náy lập tức gật đầu đáp ứng.
Sắc mặt hai mẹ con Tô Thiến Liên nhất thời biến sắc, chuyện này làm sao có thể! Tuyệt đối không được!
Sắc mặt Tô Lâm lại càng trắng bệch, lên trước liền muốn bắt lấy cánh tay Dương Tuyết Oánh, Dương Tuyết Oánh trực tiếp tránh khỏi, Tô Lâm theo đà mà ngã về sau: “Chị, chị sao lại đẩy em!”
“Chuyện tôi không làm, tôi tuyệt đối không nhận!” Dương Tuyết Oánh đứng dậy trực tiếp đi lên lầu hai.