Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Là ai đàm tiếu, đại hiệp diễn xuất


trước sau

“Nhạc học tỷ, chị không sao chứ...” Lục An Nhiên ngây người khi nhìn thấy Nhạc Ngưng San chạy đến nỗi hít thở không thông như vậy: “Chị muốn thông báo chuyện gì sao?”

“Chuyện đó...” làn da trắng nõn trên mặt Nhạc Ngưng San phủ thêm một lớp mây hồng: “Chị đến đây là để hỏi lớp em ai báo danh.” Cô ta làm gì có chuyện gì chứ, cô ta chỉ là không muốn Lục An Nhiên tiếp xúc với Long Ngọc Tinh mà thôi: “Mỗi lớp chỉ có một người, lớp em là em sao?”

“Lớp em là Kỷ Linh báo danh.” Lục An Nhiên nói: “Ủy viên văn nghệ của lớp.”

“Em không báo danh?” Nhạc Ngưng San cảm thấy có chút kỳ quặc, mặc dù có điểm không cam tâm, nhưng khí chất và vẻ đẹp bên ngoài của Lục An Nhiên đều rất được, cũng là người được lựa chọn làm vai nữ chính nhiều nhất trong Hội học sinh. Hiện tại nghe thấy Lục An Nhiên không báo danh, vẫn có chút cảm giác tiếc nuối.

“Không ạ, học tỷ cũng biết, nửa cuối tháng 9 nhà hàng mới ở Tân Đông phải bắt đầu trang trí rồi, chỉ còn lại một tuần thôi, nửa tháng sau em liền bắt đầu bận rộn, căn bản là không có thời gian tập luyện gì đó.” Lục An Nhiên mỉm cười giải thích.

“Như vậy sao…” Nhạc Ngưng San tự nhiên biết được chuyện của Lục An Nhiên, thứ Bảy cũng gặp mặt Lục An Nhiên ở công ty thiết kế.

Nghe thấy hai người nói đến vấn đề nhà hàng mới ở Tân Đông, trong mắt Long Ngọc Tinh chợt có một tia thần sắc lướt qua mà không ai phát hiện ra.

“Nhạc học tỷ còn có chuyện gì khác sao?” âm thanh Lục An Nhiên vừa phát ra, tiếng chuông báo vào học đúng giờ vang lên.

“Không có chuyện gì nữa.” Nhạc Ngưng San vốn dĩ không hề có chuyện gì: “Về lớp học thôi!”

“Ừm.” Lục An Nhiên liền vẫy vẫy tay với hai người sau đó xoay người đi vào lớp học.

Long Ngọc Tinh vươn tay ra từ đằng sau một tay ôm lấy hai vai của Lục An Nhiên, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn cảm thấy nữ chính nên là em đóng mới đúng.” Sau khi nói xong liền thu hồi lại cánh tay, lại vuốt ve đầu Lục An Nhiên lần nữa.

Sống lưng Lục An Nhiên tê cứng quay đầu lại ngại ngùng cười với Long Ngọc Tinh, sau đó bước vào lớp học.

Sau khi Lục An Nhiên đi vào lớp, Long Ngọc Tinh xoay người rời khỏi, sắc mặt Nhạc Ngưng San trắng bệch đi theo sát phía sau Long Ngọc Tinh, khi đến khúc ngoặt của hành lang, Tần Thư Mặc vác cặp chạy vội lên lầu, ánh mắt của hai người chạm vào nhau trong phút chốc sau đó hai người lướt qua vai nhau.

“Cái đó...” lúc hai người đi đến trước cửa lầu một, Nhạc Ngưng San đột nhiên mở miệng nói: “Mình cảm thấy cậu vẫn là không nên tiếp xúc quá nhiều với Lục An Nhiên tốt hơn! Dù gì thì chúng ta cũng là người phụ trách lớp D, sẽ có người ở sau lưng đàm tiếu...”

“Ai có ý kiến thì cứ để bọn họ trực tiếp đến tìm tôi nói chuyện!” thần sắc Long Ngọc Tinh lạnh lùng, một tia dịu dàng cũng không nhìn thấy được như lúc ở bên cạnh Lục An Nhiên.

“Cái này…” Nhạc Ngưng San kinh ngạc, toàn bộ lời nói đều bị ngăn lại, ai sẽ có ý kiến với Long Ngọc Tinh chứ? Anh ấy chói mắt như thế, ưu tú như thế, nhận được nhiều sự chú ý của người khác như thế. Mặc dù gia thế của anh ta so với cô ta cách rất xa, nhưng Nhạc Ngưng San cũng không hề để ý, cô ta đồng ý gả cho anh!

Long Ngọc Tinh không để ý đến Nhạc Ngưng San nữa, mà là bước nhanh quay về lớp học.

Một buổi sáng học hành trôi qua, lúc Lục An Nhiên cùng mọi người vừa đến nhà ăn, một tia sấm sét xẹt qua cơn gió mạnh ụp tới, tiếp đó là những hạt mưa nặng trịch đột nhiên hạ xuống.

Nhìn thấy cơn mưa to đột nhiên đến này, cảm giác đầu tiên của các bạn học sinh chính là: “Buổi chiều không cần học quân sự nữa! Muôn năm!” mà điều thứ hai họ nghĩ đến chính là: “Chết rồi! Không đem theo dù! Lát nữa làm sao về lại lớp học đây!”

Lục An Nhiên nhìn thoáng qua Sở Dao đang từ đằng xa hướng phía cô đi tới, lại liếc qua cơn mưa ngoài cửa sổ, khóe miệng lộ ra một độ cong xinh đẹp, cơn mưa này cũng đáng để thưởng thức lắm! “An Nhiên! Mau qua bên này ngồi!” Kỷ Linh bưng lấy khay cơm trước tiên giành một cái bàn nằm ngay cửa sổ sát đất của nhà ăn, ngoài ra còn nói với một nam sinh khác muốn ngồi vào bàn: “Xin lỗi, bàn này có người rồi!” nam sinh đó nghe thấy sau đó gật đầu bưng khay cơm đi chỗ khác.

Lục An Nhiên bưng khay cơm đi qua ngồi vào vị trí đối diện với Kỷ Linh, ngoái đầu nhìn cánh cửa sổ sát đất, trên mặt kính cửa sổ sát đất hiện lên bóng dáng của Tần Thư Mặc, cậu ta ngồi vào vị trí bên cạnh cô, tiếp theo đó Sở Dao cũng đến. Nhìn thấy sự sắp xếp vị trí ngồi của bàn này, Sở Dao rõ ràng thập phần không vừa lòng, ả ta vốn dĩ cho rằng nếu không thể ngồi ở vị trí đối diện Lục An Nhiên, ngồi kế bên cô cũng được! ai biết là lại phải ngồi ở chỗ chéo đối diện Lục An Nhiên…

Đem thần sắc trong mắt Sở Dao thu hết vào đáy mắt, khóe miệng Lục An Nhiên hơi hơi lộ ra một nụ cười nhạt, thời điểm Sở Dao muốn mở miệng nói chuyện cô lại đúng lúc nói: “Cơn mưa này lớn thật nha!”

“Đúng đó! Giống như sẽ mưa đến lúc tan học luôn vậy!” Kỷ Linh phối hợp nói, ánh mắt thoáng liếc qua Sở Dao người không mời mà đến đang đứng bên cạnh.

“Tiếng sét cũng lớn! Kỷ Linh cậu tin luật nhân quả không?” Lục An Nhiên tiếp tục nhìn ra cửa sổ sát đất nói.

“Cái gì mà luật nhân quả?” Kỷ Linh hỏi.

“Làm chuyện sai trái bị sét đánh hay gì đó!” lời nói Lục An Nhiên vừa dứt, ngoài cửa sổ liền vang lên một tiếng sét đánh, ngay sau đó một đạo tia chớp xẹt qua bầu trời kéo dài đến vô tận.

“…” sắc mặt Sở Dao đại biến, cảm thấy lời của Lục An Nhiên như là đang nói với ả, nhưng bây giờ Lục An Nhiên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn không hề nhìn ả mà! Nuốt nuốt nước bọt, Sở Dao kêu lên tên của Lục An Nhiên: “An Nhiên! Cậu ở đây à! Mình tìm cậu mãi!”

“Hửm?” Lục An Nhiên xoay đầu lại làm ra vẻ mặt kinh ngạc: “Sở Dao? Cậu tìm mình có chuyện gì sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục An Nhiên, Sở Dao liền khẳng định lúc nãy Lục An Nhiên không phải nói ả, ổn định tinh thần ngồi xuống vị trí kế bên Kỷ Linh nói: “Vở kịch đó lớp cậu là do cậu diễn sao?”

“Không phải.” Lục An Nhiên nói: “Là Kỷ Linh.”

Nhìn Kỷ Linh ngồi bên cạnh, Sở Dao cũng có hơi kinh ngạc, ả còn cho rằng sẽ
là Lục An Nhiên: “Vậy… vậy sao…”

“Sao thế?” Kỷ Linh có chút không vui: “Làm cậu thất vọng sao?”

“Hi hi, Kỷ Linh cậu thật biết nói đùa!” Sở Dao giả bộ cười hi hi nhìn Lục An Nhiên nói: “An Nhiên, gần đây mình nghe không ít tin đồn về cậu đó!”

“Không phải cậu luôn miệng nói cậu là bạn thân của Lục An Nhiên à?” sự thật là trong lòng Kỷ Linh không hề thích Sở Dao: “Tại sao chuyện của Lục An Nhiên, cậu lại còn phải nghe người khác nói? Lại còn tin đồn gì đó? Hơ hơ!”

Bị Kỷ Linh dùng những lời nói như vậy nói lại, nét mặt Sở Dao lập tức đen xuống, Kỷ Linh đáng chết này!

“Kỷ Linh!” Lục An Nhiên hơi cau mày: “Đừng nói Sở Dao như vậy!” Lục An Nhiên nhìn thấy sắc mặt Sở Dao không đúng, lo lắng chuyện cũ lặp lại, cô không hi vọng Kỷ Linh sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm.

“Hừ!” bị Lục An Nhiên phê bình một câu, Kỷ Linh quay đầu đi, cô biết chuyện trước đây của Lục An Nhiên và Lâm Đạt, bây giờ trong lòng suy nghĩ cũng biết là Lục An Nhiên lo lắng cho sự an toàn của cô, bởi vậy cũng không vì lời nói của cô mà lộ ra biểu tình bất mãn gì, chỉ là vẫn cảm thấy không vui khi Sở Dao ngồi bên cạnh, cô thật sự thật sự không hề thích Sở Dao!

Nhìn thấy Lục An Nhiên mắng Kỷ Linh như vậy, trong lòng Sở Dao một trận đắc ý, sao nào, Lục An Nhiên vẫn thiên vị cho ả mà! Cho Kỷ Linh một cái liếc mắt thắng lợi, Sở Dao lại tìm về tự tin lúc trước, Lục An Nhiên vẫn đúng là đứa ngốc dễ bị lừa bịp: “An Nhiên, nghe nói quan hệ của cậu với Long học trưởng không tệ nhỉ!”

“Quan hệ của cậu với người phụ trách lớp cậu tệ lắm sao?” Lục An Nhiên không hề trả lời mà hỏi ngược lại một câu.

“Cái này…” Sở Dao sửng sốt, ngại ngùng cười: “Quan hệ đương nhiên là rất tốt!”

“Vậy không phải rồi sao!” Lục An Nhiên nói: “Lớp trưởng của các lớp đều có quan hệ rất tốt với người phụ trách lớp họ mà! Chuyện này không hề có vấn đề gì chứ!”

“Không... không vấn đề.” Sắc mặt Sở Dao ngưng trọng, trên mặt không dễ nhìn cho lắm, vốn dĩ muốn chèn ép Lục An Nhiên một chút, liền không nghĩ là bị Lục An Nhiên dùng hai ba câu giải quyết vấn đề: “Vậy, mình nghe nói cuối tuần này, Long thị muốn mở tiệc khiêu vũ, cậu có đi không?”

“Không chắc lắm.” Lục An Nhiên đương nhiên sẽ đi! Nhưng khi đối mặt với Sở Dao, cô cũng không thể nói ra hết toàn bộ.

“Hôm đó có việc sao?” Sở Dao hỏi, ả ta muốn để cho Lục An Nhiên tham gia, nếu không làm sao ả thực hiện được kế hoạch của mình cơ chứ!

“Không chắc.” Lần thứ hai Lục An Nhiên lại nói một câu không chắc: “Ngày nào cũng bận như vậy, ai biết được ngày nào sẽ có việc chứ! Cũng chỉ là một bữa tiệc khiêu vũ, lúc có việc, tự nhiên sẽ để cho người khác đi thay mình! Ví dụ như chị họ An Hân hay ai đó!”

Trước mắt Sở Dao sáng ngời, đúng ha! Nếu như Lục An Nhiên không đi, ả ta còn có thể kiếm Lục An Hân mà! Trí tuệ của Lục An Hân này mặc dù cao hơn Lục An Nhiên rất nhiều, nhưng vẫn là một loại ngu xuẩn, chỉ cần tâng bốc cô ta mấy câu, cô ta tự nhiên sẽ cao cao tại thượng mà đáp ứng yêu cầu của Sở Dao! Hiện tại vẫn còn một điều khó khăn, chính là vấn đề lễ phục. Một bộ lễ phục một đời chỉ được mặc một lần, bộ lễ phục lấy từ Lục An Nhiên lần trước đã mặc rồi, hiện tại mặc nó cũng chỉ mang lại ánh mắt chê bai của người khác, lễ phục mới mặc dù Sở Vạn Hải cũng có thể mua cho ả, nhưng cấp bậc đương nhiên không thể so sánh được với lễ phục của Lục An Nhiên! Nghĩ lại bộ lễ phục mà lần trước Lục An Nhiên mặc, ả ta thật sự hận đến nỗi chân răng ngứa ngáy. Nghĩ đến đây, Sở Dao lại bày ra bộ mặt mỉm cười: “An Nhiên, mình có một yêu cầu hơi quá đáng một chút!”

“Nói.” Lục An Nhiên buông đũa xuống, cô ăn no rồi.

“Cái đó... bữa tiệc khiêu vũ cuối tuần này mình cũng sẽ tham gia, nhưng bộ lễ phục mình mua lần này không vừa vặn cho lắm, cậu xem...” Sở Dao bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi, lại đem biểu tình này diễn thật sinh động, tựa như chỉ cần Lục An Nhiên mở miệng cự tuyệt, ả ta liền lập tức có thể rơi nước mắt.

“Đúng rồi!” Lục An Nhiên đột nhiên vỗ tay một cái trên mặt lộ ra một vẻ khó xử: “Sở Dao, thời gian này mình sắp phải chuẩn bị trang trí cho nhà hàng mới rồi! Số tiền mà Lục thị phát xuống căn bản không đủ để sử dụng! Cậu xem nếu như có thể, cậu có thể đem số tiền mà cậu mượn mình mấy năm nay trả lại không... không cần nhiều, một nửa là được!” Lục An Nhiên nhìn thẳng vào hai mắt của Sở Dao, hai tay chụm lại trước cằm một bộ dáng thành khẩn.

“Mình...” Sở Dao kinh ngạc, muốn tiền? ả ta không có! ả ta không có tiền, một cắc cũng không có! Có cũng sẽ không đưa cho Lục An Nhiên!

“Không được sao?” trên mặt Lục An Nhiên không che giấu được sự thất vọng, diễn xuất đó so với Sở Dao còn cao hơn mấy phần.

“Mình... mình còn chưa ăn cơm! Cũng sắp tới giờ vào học rồi!” hai tay Sở Dao chống lên mặt bàn lập tức đứng dậy, nụ cười chật vật, xoay người rời đi.

“Hừ.” Lục An Nhiên coi khinh cười.

“Chiêu này dùng rất đẹp nha!” Kỷ Linh giơ ngón cái của cô ra.

“Nhanh trí đó!” Tần Thư Mặc cũng cười, anh cũng không thích Sở Dao, loại cảm giác không thích từ lần đầu gặp mặt.

“Đâu có đâu có! Quá khen quá khen!” hai tay Lục An Nhiên chắp tay lại giơ lên bày ra bộ dáng đại hiệp, mọi người nói quá rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện