Ánh mắt Vân Hoàng rơi vào Vũ Văn Tứ màu sắc đau thương lan tỏa trên khuôn mặt nàng: Nhi tử của nàng ...Vân Hoàng không thể nhắm mắt, nàng không cam lòng, trong mắt tràn ngập hận ý: Nếu có kiếp sau, nàng sẽ không bao giờ để người ta làm bẩn chân nàng! Người đã hại nàng, cho dù có hoá thành tro nàng cũng sẽ không bao giờ quên.Vũ Văn Hằng xuất hiện ở cửa, liếc nhìn về phía nàng, bộ dáng vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà ôm lấy Vân Thanh vào lòng, thương hại nói: "Nàng tự mình làm loại chuyện này, còn không sợ bẩn tay sao?"Vân Thanh cười nũng nịu: "Hằng ca, ta sẽ không yên tâm nếu không tận mắt nhìn thấy ả chết đi."Hai người họ rời đi mỗi lúc một xa, lãnh cung trở về trạng thái yên tĩnh vốn có.Lão thái giám nhìn hai mẹ con ôm nhau, trong mắt thoáng qua một tia thương cảm, cúi đầu thở dài: "Mau ném xuống giếng khô kia! Nhớ bịt miệng giếng!"***************Màn trướng mỏng mịn, gối mềm thơm ngát.Trong gian phòng đóng kín, xung quanh được treo màn che mỏng, mơ hồ nhìn thấy có một người đang nằm trên giường.Vân Hoàng ho khan một tiếng, ung dung mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào mọi thứ trước mắt, có chút kinh ngạc.Nghe thấy tiếng động, màn che trên giường nhanh chóng bị kéo ra hai bên, Thúy Trúc không kìm được vui mừng:" Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh! Tiểu thư bị sốt rất cao.
Nô tỳ còn tưởng tiểu thư sẽ không thể tỉnh lại được nữa..."Thấy Vân Hoàng không nói lời nào, Thúy Trúc mới dám đưa tay sờ trán của nàng, may mà cơn sốt đã giảm."Bá —— "Vân Hoàng bất ngờ hất tay Thúy Trúc ra, đột nhiên, nàng lại ngơ ngác nhìn vào tay mình.Tay của nàng? sao có thể? nàng không phải sớm đã bị Vân Thanh giết chết rồi sao."Tiểu thư, ngươi làm sao rồi?" Thúy Trúc nhìn Vân Hoàng lại không nói lời nào, cho rằng nàng đã gặp phải ác mộng, liền mếu máo sắp khóc đến nơi."Thúy Trúc?" Vân Hoàng thử gọi một tiếng, giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh dậy.Thúy Trúc nhanh chóng đáp lại: "Tiểu thư, nô tỳ ở đây."Vân Hoàng nhìn chằm chằm vào Thúy Trúc thật lâu, ánh mắt phức tạp không nói nên lời, không lâu trước đây khi Vũ Văn Hằng lên ngôi, tiểu nha đầu này đã vì nàng mà đi lấy lòng đại thần, cam tâm làm thiếp, về sau bị tên đại thần kia bán vào thanh lâu, một mực thà chết không chịu tiếp khách, cuối cùng nhận lấy kết cục bi thảm.Khi tin tức về cái chết của Thúy Trúc truyền đến tai, Vân Hoàng đã phái người đi nhặt xác nàng ấy về, thế nhưng ở bãi tha ma lại không tìm thấy xác nàng ấy.Lúc ấy, Vũ Văn Hằng còn bên tai nàng nói ra vô số lời an ủi, bây giờ nghĩ lại, Vũ Văn Hằng lúc đó cũng không biết có bao nhiêu giả dối.Vân Hoàng thanh âm mệt mỏi nói: "Đi rót cho ta cốc nước, ta khát quá."Thúy Trúc mắt đỏ hoe, bước ra ngoài: "Nô tỳ đi ngay."Vân Hoàng từ trên giường đứng dậy, bước chân chậm chạp, suýt chút nữa ngã xuống đất, nàng ngồi trước gương, bên trong gương đồng, là khuôn mặt non nớt trẻ trung, nhưng lại khó có thể che giấu được vẻ kiều diễm xinh đẹp.
Tiếc là nàng hiện giờ đã không còn vô tư như lúc còn ở tuổi này nữa, đáy mắt chứa đầy hận ý ngút trời, Vân Hoàng siết chặt ngón tay: Ông trời có mắt, thật sự cũng thấy bất công thay cho nàng, nên mới để nàng sống lại lần nữa!"Tiểu thư, người chỉ vừa mới hạ sốt, sao lại xuống giường rồi?" Thúy Trúc bước nhanh tới, trong tay còn bưng chén nước ấm, lo lắng mà nói: "Mau trở về nằm xuống."Vân Hoàng thu hồi suy nghĩ, nhếch môi: "Thúy Trúc, ngươi đi theo ta bao lâu rồi?"Thúy Trúc không nghi ngờ gì, trung thực trả lời: "Hồi tiểu thư, đã mười năm rồi, chờ thêm ba tháng nữa, qua sinh thần của tiểu thư liền được mười một năm."Quả đúng mười năm, Thúy Trúc lên năm tuổi đã đi theo nàng, nói cách khác Thúy Trúc hiện tại mười lăm tuổi, mà nàng so với Thúy Trúc lại nhỏ hơn một tuổi, bây giờ mới mười bốn.Lại nghĩ tới, năm đó nàng mười bốn tuổi đúng là bệnh lớn một trận, phải mất ba tháng tịnh dưỡng mới khoẻ lại được.Trong ba tháng đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.
.
.Vũ Văn Hằng thường đến Vân phủ với tư cách vị hôn phu của nàng, nhưng vì nàng nằm suốt trên giường bệnh không thể gặp mặt, từ đầu tới cuối đều chỉ có Vân Thanh cùng Lý di nương tiếp đãi hắn.Ha ha ——Quả nhiên nàng mới đúng là kẻ ngốc, đoán chừng vào lúc đó Vân Thanh đã cùng Vũ Văn Hằng phát sinh ám muội rồi, không, có thể vẫn còn sớm hơn nữa!Thúy Trúc bất chợt phát giác được trên người Vân Hoàng lóe lên một tia sát khí, có chút run sợ, khi nhìn lại lần nữa mới thấy không có gì khác thường, liền đưa chén nước tới: "Tiểu thư, không phải người khát sao?""Ừm." Vân Hoàng uống một hớp nước.Vừa nằm xuống giường, cả hai lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân xột xoạt.Đôi mắt đang khép hờ của Vân Hoàng bất giác mở ra, nàng thấy Lý thị dẫn theo một đám nha hoàn, cả lớn, cả nhỏ đang đi đến, vừa vào cửa đã lạnh nhạt nói:"Trời nóng như vậy còn đóng kín cửa sổ, trong phòng ngột ngạt như vậy, khó trách tiểu thư bệnh lâu không thấy khỏi."Nhìn thấy đám nha hoàn đi mở hết cửa sổ, Thúy Trúc sốt ruột nói: "Lý di nương, tiểu thư vừa tỉnh lại, không thể để gặp gió.
.
."Lý Thị trừng to hai mắt, bà ta ghét nhất người khác gọi mình là di nương, đây là nỗi đau trong lòng bà.Cho nên từ đó, người trong phủ đều gọi bà là Đại phu nhân."Ba —— "Nhất đẳng nha hoàn của Lý thị là Đỗ Nhược thẳng tay tát Thúy Trúc một cái, không cho nàng