“ Tha nhật ngã nhược vi Thanh Đế, báo đắc nhất xử đào hoa khai.
Đây là thơ của một thi nhân thời Đường......”Bên trong một phòng học thông thường, một vị giáo sư đang diễn giải câu thơ, phía dưới học sinh đang ghi chép.Lớp học có hơn 30 người, ở chỗ ngồi góc cuối lớp, một thiếu niên thân thể khẽ run, chậm rãi ngẩng đầu.
Mái tóc ngắn có chút rối loạn, gương mặt thanh tú đầy mờ mịt.Hắn tỉnh dậy từ trong cơn ngủ say, bên tai quanh quẩn ngôn ngữ xa là mà quen thuộc."Trở lại rồi sao"?Thật lâu sau, trong lòng khẽ than nhẹ một tiếng, Tần Hiên chắc chắn đây là sự thật.Hắn nhìn đôi bàn tay non nớt của chính mình, hơi ngẩn người ra.
Một đôi tròng mắt không chút gợn sóng, phảng phất ẩn chứa vô tận tang thương, dù cho thiên băng địa liệt cũng không thể làm cho đôi mắt này có chút biến hóa.Nhưng ở chỗ này, cũng không ai để ý tới.
Chỉ có Tần Hiên một mình bình tĩnh nhìn giáo sư trên bục giảng, thật lâu không lên tiếng.Ký ức quen thuộc mà xa lạ hiện lên trong đầu, khiến cho tâm tình của Tần Hiên bao nhiêu năm qua không hề bận tâm lại nổi lên một tia gợn sóng.Thanh Đế, tên thật là Tần Hiên.
Về sau vào Tu Chân giới đổi tên là Tần Trường Thanh.
Là chủ nhân một vực của Tiên giới, uy chấn vạn tộc.
Vạn năm thành tựu Đại Đế, thiên tư tung hoành, quét ngang cùng thế hệ.
Ngàn năm độ kiếp thành tiên, vạn năm đăng vị thành đế, từng ở Tu Chân giới được xem là "10 vạn năm đệ nhất nhân".
Sau khi tiến vào Tiên giới, ngắn ngủi vạn năm, trấn áp không biết bao nhiêu thiên kiêu, cuối cùng tại "Tiên Đế Điện" đạt được Thanh Đế truyền thừa, hùng cứ một phương, được vạn tộc Tiên giới phụng làm Thanh Đế, từ đó trường sinh bất hủ, là Đại Đế của nhân tộc.Hiện giờ, hắn trở lại lúc mình còn là thiếu niên, là một học sinh cấp 3 bình thường trên Địa Cầu."Táng tiên kiếp, thành thần nan, ta cuối cùng vẫn bị thất bại".
Tần Hiên trong lòng thở dài, nhớ lại chuyện cũ trong lòng thổn thức: "Nếu không phải thời khắc cuối cùng Đế Niệm thất thủ, Táng tiên kiếp há có thể cản ta! Đánh vỡ ức vạn năm Tiên Thần thông đạo, đáng tiếc...!Trong đại kiếp nạn cuối cùng để thành thần, hắn vốn cho rằng Đế Niệm kiên cố, lại nhất thời sơ ý, để lộ sơ hở.
Đưa tới đại kiếp nạn xâm lấn, trải qua 3000 huyễn thế cảnh, cuối cùng rốt cuộc Đế Niệm sụp đổ, nếu không phải ở thời khắc cuối cùng, hắn vứt bỏ toàn bộ tu vi cùng vạn năm lĩnh hội, liều chết một phen, dấn thân vào thời gian trường hà, chỉ sợ là đã bỏ mình tại Táng tiên kiếp.Tần Trường Thanh từ khi hắn tu chân đến nay chưa bao giờ thua thiệt ai, không thẹn với lòng, đạo tâm kiên cố, không chút sơ hở.
Sau khi tiến vào Tiên giới lại càng là như vậy.
Đạo tâm lột xác thành tiên tâm đế niệm vững như tiên sơn thần nhạc.
Chẳng thể ngờ tới thất bại cuối cùng vẫn bởi vì tiên tâm đế niệm, dẫn đến tình thế tuyệt vọng, suýt chút nữa bỏ mình.Mà thời khắc cuối cùng Tần Hiên lại hiểu ra, sơ hở lớn nhất của mình chính là tại trước khi tu chân, chính ở thời điểm vẫn còn là phàm nhân.
Thời điểm ấy tuy ngắn ngủi, so với vạn năm tu luyện của hắn như muối bỏ biển, nhưng lại để lại hối hận thật lớn, khắc sâu vào tâm can, vạn năm không thể ma diệt.Hiện tại, hắn đã trọng sinh về thời niên thiếu, thân thể trống rỗng, vốn dĩ sức mạnh chỉ cần phất tay là đủ trấn nát sơn hà, đọa lạc tinh thần nay đã không còn, thậm chí tiên binh đế khí, thần thông pháp tướng đều biến mất, nhưng ngược lại hắn vẫn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt."Trở về, thật tốt".Thời gian lúc trước quá nhiều chuyện xảy ra, thậm chí hắn còn không ngại đổi tên, bởi vì hắn cho rằng mình không xứng với cái tên Tần Hiên, cho nên đổi thành Tần Trường Thanh.
Bây giờ hắn trở lại, nhất định sẽ không để những tiếc nuối, hối hận kia phát sinh.Ngoài cửa sổ, sương mù đã tan, một tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt Tần Hiên...Sau khi hết tiết, Tần Hiên đang đọc sách, lại nghe thấy một tiếng khẽ gọi ngoài cửa."Tần Hiên"!Thanh âm dễ nghe cất lên, cắt đứt suy nghĩ của Tần Hiên.Hắn ngẩng đầu, đập vào mắt là một cô gái dễ thương với tay áo ngắn màu hồng nhạt, váy trắng phủ đến đầu gối.
Mái tóc dài xõa trên vai, làn da trắng nõn, cả người thuần khiết đáng yêu, nụ cười ngọt ngào khiến người ta dễ mến, nhìn lâu không muốn rời đi.
Không khó để có thể nhận ra với dung mạo của nàng, vài