Bên trong gian phòng, hoàn toàn tĩnh mịch.Không ai dám mở miệng trước, ước chừng giằng co mấy phút đồng hồ.“Lý Văn Thao, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Giọng Chu Khánh Quốc lạnh băng đến cực điểm, hắn rốt cuộc áp chế không được nội tâm tức giận.Chính mình bỏ ra năm ngàn vạn, cư nhiên mua một đống…… Một đống đồng nát sắt vụn?Nghẹn nhất chính là Tần Hiên lúc trước đã nói những thứ này là đồng nát sắt vụn, hắn ngược lại nghĩ mình đã nhặt được tiện nghi, mua hết toàn bộ.Tần Hiên thần uy như thế, hắn nào dám làm khó dễ, nhưng sao có thể buông tha Lý Văn Thao?“Những pháp khí này, là......Là ta luyện chế, muốn mượn danh sư phụ để kiếm tiền.” Lý Văn Thao vẻ mặt đờ đẫn trả lời, trên trán hắn là một mảng máu lớn, cả người như một tên ngây dại.“Dám trêu đùa ta!”Chu Khánh Quốc tức giận thân thể khẽ run lên, lửa giận ngập trời.“Thần Nhi, đi!”Hắn bỗng nhiên xoay người, không còn thể diện ở lại nơi này, lần này đúng là mất hết thể diện.“Đừng quên năm ngàn vạn của ngươi!”Thanh âm nhàn nhạt vang lên từ phía sau, khiến cho thân hình Chu Khánh Quốc cứng lại.Năm ngàn vạn? Đống phế liệu này sao?Chu Khánh Quốc thậm chí không quay đầu lại, đi thẳng ra cửa.“Ký nợ!”Tần Hiên ngồi trên ghế, chậm rãi phun ra hai chữ.Chu Khánh Quốc thân thể đột nhiên dừng lại, có thể thấy rõ ràng thân thể không ngừng run rẩy, giống như đã nhẫn nại đến cực hạn.Năm ngàn vạn, đối với tài sản mấy tỷ của Chu gia mà nói, Chu Khánh Quốc lấy ra dễ dàng.Ở trước mặt các thế gia Tĩnh Thủy mất mặt, khẩu khí này, hắn nhịn một chút cũng có thể miễn cưỡng nuốt xuống đi.Nhưng cố tình hai chữ này là do Tần Hiên mở miệng, giống như một cây đao trực tiếp cắm lên tim hắn, loại cảm giác này, đau đớn muốn chết.Mạc Thanh Liên xì một tiếng bật cười, Tần Hiên thật sự là quá độc, đây là muốn chỉnh chết Chu Khánh Quốc a.Bất quá loại chuyện này, Mạc gia tự nhiên là thích nghe, trong mắt Mạc Tranh Phong cũng hiện lên một tia cảm kích.Hắn biết, nếu không phải nhờ Tần Hiên, người ngu hôm nay chỉ sợ không phải một mình Chu Khánh Quốc, có lẽ hắn cũng sẽ vung một số tiền lớn mua một vài món đồng nát sắt vụn, tiền chỉ là việc nhỏ, mấu chốt chính là người này, Mạc Tranh Phong hắn không đắc tội nổi a.!Những người còn lại càng trầm mặc một hồi, nếu không phải Tần Hiên, bọn họ chỉ sợ cũng vì mấy món đồng nát sắt vụn này mà tranh đến vỡ đầu chảy máu.
Ngẫm lại thái độ của bọn họ lúc trước, chưa bao giờ đem Tần Hiên để vào mắt, thậm chí âm thầm nhạo báng, đám người Tĩnh Thủy thế gia này, mấy lão gia hỏa thế lực trải rộng Lâm Hải này gương mặt không khỏi nóng lên.Chờ khi mọi người bình tĩnh trở lại, Mạc Tranh Phong cung kính đến cực điểm hỏi: “Tần tiên sinh, Lý Văn Thao này làm sao bây giờ?”“Tự nhiên có người sẽ xử lý, ta cần gì phải ra tay?” Tần Hiên cười hờ hững, Lý VănThao, Chu Khánh Quốc tuyệt đối không bỏ qua cho hắn, hắn cần gì phải ra tay dư thừa.“Quan trọng là Trần Phù Vân, Trần Phù Vân cũng không dễ chọc, một thân phong thuỷ chi thuật xuất thần nhập hóa……”Mạc Tranh Phong hảo tâm nhắc nhở nói, chuyện ngày hôm nay Trần Phù Vân sẽ không dễ dàng bỏ qua.“Hắn nếu muốn tới liền tới, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý sao?”Tần Hiên cười như không cười nhìn phía Mạc Tranh Phong, khiến cho Mạc Tranh Phong trong lòng chấn động.Lấy Tần Hiên hôm nay thủ đoạn như thần minh mà nói, hắn sao sẽ để ý Trần Phù Vân?Mạc Tranh Phong không khỏi cười khổ, không dám nhiều lời.“Nếu không còn việc gì, ta liền đi trước!” Tần Hiên nhàn nhạt nói, lần tụ hội này, hắn thật ra có chút thất vọng“Còn có một ít giao dịch nhỏ, Tần tiên sinh không nhìn xem sao?” Mạc Tranh Phong vội vàng nói: “Vốn là định sau khi mua được pháp khí, đám lão gia hỏa chúng ta sẽ đem những đồ vật hiếm lạ cổ quái trong tay tới giám định giao dịch một phen, nói không chừng trong này có thứ Tần tiên sinh muốn.”Tần Hiên ngẩn ra, hắn đối với cái gọi là tiểu giao dịch cũng không ôm ảo tưởng gì.
Đơn giản hắn cũng không vội, vì vậy ở lại xem một chút.Trong phòng, có mấy người đưa Lý Văn Thao ra ngoài, sau đó có năm sáu lão nhân hơn 50 tuổi tụ tập với nhau.“Tần tiên sinh, đây là viên pha lê tôi lấy được trước đây.
Nó được trục vớt từ một con tàu đắm sâu dưới đáy đại dương.” Lục Trường Canh vội vàng lấy ra một viên pha lê phản chiếu những tia sáng nhiều màu sắc.
Viên pha lê này to bằng nắm tay và vô cùng lộng lẫy.Tần Hiên nhìn lướt qua, không thèm để ý nữa.“Tần tiên sinh, đây là viên kim cương màu ở Nam Phi trước đây tôi đấu giá được, to bằng quả trứng bồ câu……”“Tần tiên sinh, gốc nhân sâm này tôi nghe nghe nói là hái từ trong Thần Nông Gia, hơn một trăm tuổi……”“Tần tiên sinh……”Giờ khắc này, dường như Tần Hiên đã trở thành trung tâm của đám