Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Yến hội


trước sau

  Trêи thực tế, đã sớm qua giai đoạn tặng lễ, Chu Tuấn Vũ lại vào lúc này tặng lễ rõ ràng là dụng tâm kín đáo, hắn là đại biểu Duệ Vương gia, lần này nếu không phải là muốn khoe khoang khí thế hoàng gia thì chính là muốn ô nhục người. Nhưng Lâm Thương Hải là ai? Nữ nhi của hắn ai dám tùy tiện ô nhục. Quả nhiên, sau khi mở rương ra thì xuất hiện một bệ cẩm thạch trắng ,có hình huân hương , xung quanh huân hương dán kim phượng vờn quanh, điểm lên thuý ngọc, toàn bộ   huân hương thật sự là hoa lệ vô cùng.  

Lúc này, một phụ nhân dáng người mảnh khảnh,sắc mặt ố vàng đi đến trước mặt, trừng lớn đôi mắt nhìn: "Ai nha, huân hương này điểm này trụy thuý ngọc, một viên cũng là giá trị liên thành, không nói đến này toàn bộ lư hương!"  

Vì thế, mọi người đều vây quanh huân hương mà thảo luận.  

Đại phu nhân hướng Chu Tuấn Vũ nói: "Lễ  này quá nặng, chúng ta thật sự hổ thẹn."  

Chu Tuấn Vũ nói: "Ngươi biết hổ thẹn là được, tâm ý của Duệ Vương gia các ngươi nên minh bạch."  

Không nghĩ tới vị Trạng Nguyên lang này lại trắng ra như vậy, sắc mặt Đại phu nhân lúc ấy có chút thay đổi, cũng may lời này chỉ có Đại phu nhân nghe được, lực chú ý người khác  đều tụ tập ở huân hương kia.  

Lâm Tịch Cận thờ ơ lạnh nhạt, âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc đây là ý của vị Duệ Vương gia  tự xưng là thông minh cơ trí hay là  vị Trạng Nguyên lang này tự chủ trương. Huân hương dù có quý cũng chỉ là vật chết mà thôi, đồ vật hoàng gia ban thưởng không thể tùy tiện bán ,đồ vật lớn như vậy nhưng để trong phòng chỉ là một cái huân hương?  Hay là đem tới khoe khoang thân phận? Nhưng nếu thật để ở trong phòng, chỉ sợ cũng không có thể hiện giá trị cao quý của con người trong tướng quân phủ, ngược lại ở nói cho mọi người tướng quân phủ cùng Duệ Vương phủ kết giao thâm hậu.  

Việc này đối với Lâm Thương Hải tạm thời lựa chọn trung lập, cùng với tâm tư tìm kiếm nhân vật nâng đỡ hoàn toàn tương phản. Tuy nói hiện giờ Lâm Ngọc Hồng đã tứ hôn với Nhị hoàng tử, nhưng Nhị hoàng tử cùng Bát hoàng tử có bối cảnh thâm hậu so sánh với...... Cũng đủ làm không ít người bỏ qua.  

Bất quá lễ vật nếu đưa tới, cũng ở  trước mặt mọi người mở ra, Đại phu nhân có không cam lòng thì cũng chỉ đến nhận lấy,  trong mắt Lâm Thương Hải cũng hiện lên một tia không vui.  

Lâm Ngọc Hồng lại là vui mừng lộ rõ trêи nét mặt, nàng thích cái huân hương này, càng thích giá trị xa xỉ của huân hương,  chỉ cần có được cái huân hương này thì  nàng là tiểu thư giàu có nhất tướng quân phủ ! Nàng làm như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đem ánh mắt chuyển đến trêи người Nhị hoàng tử, kiều mị nói: "Nhị điện hạ, ngài đã chuẩn bị lễ vật gì cho Ngọc Hồng đâu? Ta chính là thực chờ mong!"  

Lực chú ý của mọi người lập tức bị những lời này hấp dẫn. Tất cả mọi người đều biết, Lâm Ngọc Hồng là tương lai là Nhị hoàng tử phi, nên đều là rất tò mò phu quân tương lai của nàng chuẩn bị lễ vật như thế nào.  

Triệu Thế Vũ hơi giật mình một chút, trong mắt ẩn ẩn hiện lên một tia u ám , hắn mỉm cười, thong dong đi đến trước mặt Lâm Ngọc Hồng sau mới đem tay giấu ở phía sau đến trước mặt nàng, trêи tay có một đóa hồng diễm lệ, dưới ánh mặt trời tinh thập phần mỹ lệ. Phiến lá sáng loáng khinh bạc, cánh hoa hậu mà đỏ tươi như sương mai rơi xuống đóa hoa, nũng nịu không gì sánh được, nhìn kỹ thì mới phát hiện nguyên lai là dùng bảo thạch điêu khắc mà thành, sinh động như thật.  

Chỉ là hoa nhưng bởi vì đá quý thạch thể lớn nhỏ có hạn, chỉ lớn hơn  bàn tay một chút mà thôi.Mà giá trị cùng với huân hương hoàn toàn không thể đánh đồng.  

"Nhị tiểu thư, nữ tử thích hoa, ta liền đưa nhị tiểu thư một đóa hoa hồng nguyệt quý. Theo cảm nhận của ta thì Nhị tiểu thư so với hoa còn đẹp hơn."  

Lâm Ngọc Hồng nghe hắn nói đến khá tốt, nhưng trong mắt cũng đã hiện lên tia thất vọng.  

"So với  khối kỳ thạch của Đại tỷ thì hoa hồng nguyệt quý giá trị như thế nào?" Lần trước Lâm Ngọc Châu muốn đem kỳ thạch chuyển giao cho nàng, nàng cũng không có nhận, trong lòng lại trước sau không có buông chuyện này.  

Nhưng lời này nói ra lại quá không thích hợp, điều này rõ ràng là ghét bỏ hoa  giá rẻ.  

Triệu Thế Vũ  lúc này nhất thời sửng sốt, thần sắc xấu hổ: "Kỳ thạch là  vật, vô pháp mặc cả."  

"Ngươi là nói tặng Đại tỷ là vật báu vô giá, tặng ta lại chỉ là loại này !"  

Triệu Thế Vũ trăm triệu không nghĩ tới, Lâm Ngọc Hồng thế nhưng thật dám nói như vậy, hơn nữa  lại ở trường hợp này tức khắc tức giận đến sắc mặt xanh mét.  

Mọi người cũng không nghĩ tới, vị này nhị tiểu thư còn chưa  có qua cửa mà đã ăn dấm, hơn nữa còn ăn dấm của tỷ tỷ mình. Cũng chính lúc này, mọi người mới phát hiện lễ cập kê của Lâm Nhị tiểu thư cư nhiên trưởng nữ Lâm Ngọc Châu vẫn luôn không có xuất hiện. Hôm nay các thiếu gia công tử tới đây đều nghĩ sẽ thấy một tuyệt sắc giai nhân dung mạo xinh đẹp!  

Lúc này nghe Lâm Ngọc Hồng nói như vậy, những người chưa gặp qua Lâm đại tiểu thư đáy lòng đều không khỏi mà âm thầm thầm nghĩ, Lâm Ngọc Hồng đã rất xinh đẹp, nhưng  Nhị hoàng tử cư nhiên công nhiên đưa lễ vật cho Lâm Ngọc Châu, chỉ sợ vị Đại tiểu thư Lâm Ngọc Châu so với Nhị tiểu thư Lâm Ngọc Hồng không biết muốn đẹp hơn bao nhiêu lần? Danh hiệu Đệ nhất mỹ nữ quả là danh xứng với thực.  

Vì thế  có người liền kìm nén không được, lớn tiếng hỏi ra: "Đại phu nhân, làm sao không thấy đại tiểu thư?"  

Mặc kệ thế nào, rốt cuộc cũng đem đề tài xấu hổ kia ngưng lại.  

Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ trở lại vị trí của mình ngồi xuống, vừa lúc anh mắt Chu Tuấn Vũ khinh miệt nhìn sang, trong lòng một trận phẫn nộ, thần sắc lại bình tĩnh, thậm chí còn hướng vị Trạng Nguyên lang ngạo mạn này mỉm cười một chút, ánh mắt khinh thường của Chu Tuấn Vũ càng thêm vài phần, nghĩ thầm vị Nhị hoàng tử này cùng với lời đồn đãi không đúng tí nào, chuyện như vậy cũng không ứng phó nổi bị người trào phúng, cư nhiên còn có thể làm như không có chuyện gì.  

Đại phu nhân lúc này đang cùng mọi người giải thích: "Ngọc Châu bởi vì thân thể không khỏe nên không thể tham gia lễ cập kê, chư vị hãy thứ lỗi."  

Ánh mắt mọi người đều trầm xuống, đáng tiếc! Đáng tiếc! Những người không cam lòng cũng không thể nói gì nữa.  

Yến hội cứ như vậy bắt đầu .  

Tiếng đàn sáo vang lên, bên trong phủ các vũ cơ từng người ra hiến vũ, mọi người vừa ăn vừa  khe khẽ nói nhỏ. Các vị quan viên, trước khi  lễ cập kê kết thúc , liền đi  thư phòng của Lâm Thương Hải , Lâm Thương Hải cũng chỉ xuất hiện một chút mà thôi, vẫn chưa nhúng tay vào phân đoạn nào của lễ cập kê, cũng không phải ông không yêu thương nữ nhi này, không cho nữ nhi mặt mũi, mà là trong khoảng thời gian này, ông phải đối mặt đại sự của triều đình quá nhiều, đặc biệt hoàng đế ẩn ẩn có ý để ông xuất chinh , đủ loại sự tình ông đều cần chuẩn bị.  

Lâm Tịch Cận mải mê ăn uống, tuy rằng hiện tại y cao lên một chút, trêи mặt cũng có thịt một chút, nhưng vẫn như cũ là một tiểu hài nhi. Y không hy vọng có người nhớ tới y, chỉ là hiện giờ thân phận y bất đồng. Không bao lâu, liền lục tục có rất nhiều cả trai lẫn gái tới cùng y nói chuyện, chỉ là mấy người đó há mồm ngậm miệng đều là Hiền Vương điện hạ, có người trực tiếp biểu lộ nguyện ý giáng xuống thân phận tới hầu hạ y......  

Hầu hạ y? Còn không phải là suy nghĩ muốn dẫm y mà đi hầu hạ Hiền Vương sao, thật không ai an phận. Lâm Tịch Cận trong lòng cũng dần dần nóng lên.  

Bất quá, rốt cuộc công lực y không tồi, trêи mặt lại chưa biểu lộ chút nào. Nguyệt di nương lại nhìn chằm chằm y thật lâu như suy tư điều gì.  

Diện mạo của Nguyệt di nương  cũng không yêu mị, ngược lại hơi có chút khí chất thanh lệ thoát tục, ánh mắt bình tĩnh, làm người không thể dễ dàng nhìn ra được gì trong đó, Lâm Tịch Cận cũng chỉ gặp qua nàng vài lần, trực giác sẽ không coi khinh người này, đặc biệt nàng một di nương, thế nhưng có thể làm Đại phu nhân rất là kiêng kị. Hôm nay xem ra, càng cảm thấy nàng có chút bí mật không thể nói.  

Lâm Tịch Cận cũng không nghĩ nhiều liền hờ hững đem ánh mắt chuyển tới nơi khác, trong lúc vô tình cùng Lâm Sùng Hiếu đối mắt, ánh mắt Lâm Sùng Hiếu đạm mạc rồi lại mang theo vài tia thâm trầm, tựa hồ muốn từ trêи người y nhìn ra chút gì, trong ánh mắt liền mang theo tia phức tạp.  

Trong yến hội, trừ bỏ các vị tiểu thư vây quanh Lâm Ngọc Hồng ríu rít cũng không có chuyện khác. Những phụ nhân hơi lớn tuổi thì đem ánh mắt đến các vị công tử, tiểu thư vừa độ tuổi cập kê đế có thể mai mối, chỉ trong chốc lát đã
trở nên sôi trào.

Lâm Tịch Cẩn nhìn chỉ cảm thấy mất mặt, khóe môi chỉ mang theo ý cười lạnh nhạt. 

Bát hoàng tử lại không biết khi nào đã đi đến trước mặt y, một đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm y, xoi mói nói: "Ân, lúc này nhìn qua không còn giống con khỉ, nhưng thật sự vẫn còn nhỏ gầy không thể so với bổn cung , tứ ca chẳng lẽ đều không có bồi bổ cho ngươi?  Với dáng người này của ngươi, chỉ sợ chỉ cần một đầu ngón tay của tứ ca đều có thể chọc chết ngươi......"  

Được chứ! Một cái đầu ngón tay chọc chết y, tuy rằng là lời nói thật, nhưng nghe ai có thể nói sảng kɧօáϊ như vậy?  

Lâm Tịch Cận âm thầm mắt trợn trắng, thần sắc lại rất đạm mạc, nói: "Như ngài đã thấy, thảo dân thật sự nhỏ gầy , Hiền Vương điện hạ anh minh thần võ, tất nhiên là sẽ không khi dễ  người nhỏ yếu, càng sẽ không...... Chọc chết ta."  

Bát hoàng tử trừng mắt, tựa hồ không nghĩ tới y sẽ đáp trả lại hắn, trong lúc nhất thời không nói gì, sau một lúc lâu mới hừ một tiếng: "Miệng lưỡi sắc bén, bất quá ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, bổn cung không cùng ngươi chấp nhặt, nếu ngươi không nói lý giống như Nhị tiểu thư thì bổn cung sẽ muốn tức giận."  

Hắn vừa nói như vậy, Lâm Tịch Cận ngược lại có chút buồn cười, liền bĩu môi, đứng dậy thi lễ với vị tiểu hoàng tử ngạo kiều này. Cứ như vậy, Bát hoàng tử Triệu Cảnh ɖu͙ƈ thế nhưng vừa lòng gật gật đầu, thuận tay thưởng cho y một miếng ngọc sau đó ngẩng đầu rời đi.  

Lâm Tịch Cận yên lặng mà đem ngọc cất vào trong lồng ngực.  

Lúc này, không biết sao mà vài vị di nương phát lên một chút tranh chấp, mọi người làm ầm ĩ lên, Đại phu nhân đúng lúc ngăn trở, đoan trang nghiêm khắc nói: "Các ngươi đang làm gì? Đây là yến hội cập kê của nữ nhi ta ! Các ngươi đây là cố ý sao! Còn không mau trở về phòng đi."

Đại phu nhân bày ra uy nghiêm của mình, tâm tình liền tốt, cùng những vị phu nhân nói chuyện rất là vui vẻ.  

Lâm Tịch Cận theo sau cũng rời khỏi yến hội. Hôm nay là lễ cập kê của Lâm Ngọc Hồng, theo lý thuyết y cũng nên chuẩn bị lễ vật, chỉ là nghĩ đến sự tình kỳ thạch lần trước, Lâm Ngọc Hồng cũng không có khả năng lại tiếp thu lễ vật của y. Hơn nữa, Nhị hoàng tử đều bị nàng làm xấu mặt trước mọi người, y chỉ là đệ đệ con của thϊế͙p͙ thất nếu tiến lên thì không chừng sẽ nhục nhã như thế nào đâu,  y cũng lười phí cái tâm tư này.  

Biết đã đi khỏi tầm mắt mọi người, Lâm Tịch Cận mới hơi hơi thả lỏng , hơn phân nửa thời gian, vài ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trêи người y, đầu tiên đó là Nhạc Vương gia, sau đó là người của Hiền Vương phủ Quý Liên Hoàn, lúc sau là Lâm Sùng Hiếu cùng đi theo hắn Phiêu Hồng công tử, lại sau đó là Bát hoàng tử, Tư Mã Tuấn, Chu Tuấn Vũ......  

Vốn là muốn trực tiếp về Tịch viên, nhưng bất ngờ gặp được Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ.  

Chỉ thấy hắn lẳng lặng mà đứng dưới tàng cây của cây phù dung dưới tàng cây, cho dù lúc này ánh mặt trời rất nóng lại ngăn không được khí âm trầm trêи người hắn phát ra, sắc mặt xanh trắng, mắt lộ ra hung quang, hiển nhiên là hắn đang tức điên, chẳng qua ở trong yến hội vẫn luôn nhẫn nại, sau đó thừa dịp lực chú ý của mọi người đều không ở trêи người hắn, lúc này mới một mình tìm được nơi này phát tiết một hồi.  

Chỉ là...... Sẽ là do điều này sao?  

Lâm Tịch Cận cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, Triệu Thế Vũ là người rất có tính  ẩn nhẫn , lấy hiểu biết của y với người này thì  hắn cũng không phải là loại người ai cũng có thể tùy tiện chọc đến hắn chân chính tức giận, huống chi là giận đến cần phát tiết.  

Theo bản năng, Lâm Tịch Cận hơi hơi lui về phía sau một bước.  

Đúng lúc này, chỉ thấy Lâm Ngọc Châu thế nhưng được nha hoàn bên người đỡ ra chậm rãi bước đến, nàng tuy là một bộ tư thái ốm yếu, nhưng sắc mặt lại thật sự hồng nhuận.  

"Nhị điện hạ, ngài hẹn ta có việc gì sao?"  

Lại là Triệu Thế Vũ hẹn nàng ra ? Lâm Tịch Cận lần nữa lặng yên lui về phía sau hai bước, giống như đợi an tĩnh chờ bắt miêu, ngủ đông đằng sau bụi hoa.  

"Ngọc Châu, ta...... Ta chỉ là muốn gặp ngươi." Sắc mặt âm trầm của Triệu Thế Vũ đã sớm đã biến mất  thế nhưng hiện ra vài phần biệt nữu cùng ngượng ngùng .  

Lâm Ngọc Châu thần sắc như thường, tựa hồ không chút nào để ý hắn hô thẳng khuê danh của nàng, ngược lại cười nói: "Hôm nay là lễ cập kê của Nhị muội , ngươi muốn gặp nên là Nhị muội mới đúng."  

"Ngọc Châu, biện pháp lần trước ngươi nghĩ đã bắt đầu thực thi, hơn nữa hiệu quả thực tốt, ta đã hướng phụ hoàng tấu thỉnh khen thưởng ngươi, nếu thuận lợi , ngươi liền có thể được thưởng đến chính lục phẩm phong hào "Hương Quân " , đến lúc đó nàng là người hoàng gia, sẽ không còn giống như những nữ tử bình thường ".

Hương quân? Lâm Tịch Cẩn nhịn không được cười lạnh.  

Hương quân,  hoàng gia muốn đặc ban phong hào cho nữ tử há có dễ dàng như vậy sao? Bất quá tước vị của Lâm Thương Hải cùng hoàng gia sẽ thân càng thêm thân, Lâm Ngọc Châu thân là trưởng nữ, tất nhiên là xuất thân quý tộc, hiện giờ Thanh Chiêu tình thế mẫn cảm, nếu Lâm Thương Hải xuất chinh, Lâm Ngọc Châu cũng thật sự lập được công lao không nhỏ, xác thật vô cùng có khả năng mang vinh quang này.  

Chỉ là, công lao này...... Phải làm sao mới lập được!  

Trêи mặt  Lâm Ngọc Châu  ẩn ẩn nhiễm một chút đỏ ửng, con ngươi cũng dần dần sáng lên, tay ngọc nhẹ trí che lên môi: "Phong hào? Ta cũng có thể được phong hào sao? Nhưng mà ta cùng Nhị muội nghĩ biện pháp là giống nhau. Hơn nữa Tứ đệ còn nói, biện pháp là hắn nghĩ ...... Nghĩ đến ta được phong hào cũng là danh bất chính, ngôn không thuận, Nhị điện hạ, ngài vẫn là đừng vì ta lo lắng."  

Lâm Ngọc Châu vốn thập phần kinh hỉ, nhưng nghĩ đến lần trước ở Tùng Đình Uyển quẫn bách liền nhịn không được khóc, nàng vốn là quốc sắc thiên hương, làm ra tư thái mảnh mai như vậy, thật sự liên sát nhân tâm.  

Tuy rằng chính nàng biết là nàng muốn chiếm đoạt công lao của Lâm Tịch Cận, nhưng nàng là trưởng nữ của tướng quân, từ trước đến nay cái gì tốt đều là nàng trước tiên nên việc chiếm đoạt đó thì có làm sao? Không nghĩ tới nàng lại có Nhị muội không hiểu chuyện khiến nàng trước mặt mọi người bị bêu xấu.  

"Ngươi là bởi vì chuyện này nên mới bị bệnh sao?" Trong giọng nói của Triệu Thế Vũ có chút đau lòng.

"Ta...... Không phải...... Tóm lại, Nhị điện hạ, hảo ý của ngươi lòng ta nhận, chỉ là...... Chỉ là ta không thể tiếp thu." Lâm Ngọc Châu mất mát nói.  

"Ngọc Châu, ngay cả Lâm tướng quân cũng nói biện pháp này là ngươi nghĩ ra được, Nhị tiểu thư cùng đứa con của thϊế͙p͙ thất kia là trong lúc vô tình nghe lén ngươi cùng Lâm tướng quân nói chuyện mà thôi. Nếu Lâm tướng quân đã chứng minh ngươi trong sạch, ngươi cần gì phải chuốc khổ như thế? Hơn nữa ở trong lòng mọi người, cũng chỉ có Đại tiểu thư tài mạo song toàn mới có thể nghĩ ra diệu pháp như vậy."  

Lời này của Triệu Thế Vũ thật sự chân thành, Lâm Ngọc Châu nghe được cũng rất là hưởng thụ, trong lòng trở nên ấm áp, thế nhưng cũng cảm thấy biện pháp như vậy thì chỉ có nàng, trưởng nữ tướng quân phủ mới có thể nghĩ ra được, trong phút chốc, nàng đã không nhớ rõ chân tướng rốt cuộc như thế nào.  

"Nhị điện hạ, cảm ơn ngươi!"  

Con mắt sáng trung lệ quang doanh doanh, lại là bởi vì được người khẳng định mà muốn rơi lệ, vốn nàng không thiếu nhất chính là người khác khẳng định, nhưng ai sẽ ngại nhiều đâu? 

Triệu Thế Vũ tự phụ cười: "Vậy được rồi, ngươi chỉ cần an tâm chờ đợi tin tức , năm ngày nữa sẽ có thánh chỉ tới."  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện