Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Tuệ Pháp đại sư


trước sau

Edit: Kim Nguyên Bảo

Lâm Ngọc Châu tức giận đến không nói nên lời, trong lòng oán lão thái thái thêm mười phần, chỉ cảm thấy lão thái thái chính là bạch nhãn lang không thuần hoá được, không nói lý.

Nói đến tiết mẫu tử, quả thật cũng có một câu chuyện phía sau.

Theo truyền thuyết, khi Thanh Chiêu lập quốc, thời cuộc hỗn loạn, lúc ấy một vị võ tướng Thanh Chiêu tuy là thứ xuất, từ nhỏ chịu biết bao ngược đãi từ chủ mẫu. Sau khi lớn lên, thời điểm xảy ra chiến tranh, chủ mẫu bị người đuổi giết, vị thứ tử này lại liều mạng cứu giúp.

Sau khi chủ mẫu được cứu, vị tướng quân thứ tử kia lại trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Chủ mẫu nhớ lại chuyện đó, hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy thật có lỗi với hắn, cho nên tỉ mỉ chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của hắn. Võ tướng tỉnh lại sau mấy năm hôn mê, chăm sóc của chủ mẫu hắn ít nhiều cũng cảm giác được, hai người ôm nhau khóc. Vì thế sau đó liền xuất hiện tiết mẫu tử này.

Mấy trăm năm sau, Thanh Chiêu quốc hiện tại rất coi trọng luân lý, tiết mẫu tử cũng trở thành một ngày hội long trọng.

...

Đại Từ tự

Trước của chùa tùng bách xanh tốt quanh năm, trong viện có tiểu hoà thượng dọn dẹp lá rụng, khách hành hương đông đúc, trong không khí tràn ngập mùi vị hương khói. Chuông chiều sớm đổ, tiếng tụng kinh bắt đầu vang, khiến người tiến vào nơi này đều có cảm giác rời khỏi nơi thế tục bên ngoài.

Hôm nay bên trong chùa vẫn đông đúc, nhưng không quá ầm ĩ, người đến người đi, trong lúc dâng hương cầu phúc có vẻ thành kính hơn chút.

Lâm Tịch Cẩn một mình đi cầu kiến đại phu nhân, không phiền đến ai, dù sao thì đại phu nhân cũng không phải đang chờ hắn sao.

Lâm Tịch Cẩn không ngại diễn trò diễn cả bộ, vì thế cung kính quỳ lạy: "Mẫu thân, thời gian này ở đây có tốt không?"

Thần sắc đại phu nhân bình đạm thản nhiên, nhìn hài tử quỳ gối trước mặt mình, trong mắt hiện lên ánh sáng khó hiểu, dừng một chút mới chậm rãi nói: "Vẫn tốt, ngươi đứng lên đi."

Lâm Tịch Cẩn lên tiếng, đứng lên, thấy đại phu nhân quả nhiên mặc y phục màu trắng, tóc dài mượt xoã xuống, không đeo bất kì trang sức nào, tay cầm chuỗi phật châu chậm rãi chuyển động. 

Có khả năng là do thức ăn thay đổi, làn da càng thêm trắng thuần thanh khiết, người có vẻ gầy hơn, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác càng thêm xinh đẹp nhu mỳ, hiện ra phong thái khác của phụ nhân trung niên.

Khó trách có thể mê hoặc Lâm Thương Hải, thuận đường còn câu luôn hồn Triệu Thế Vũ.

Mị lực độc nhất thuộc về nữ nhân thành thục, lực sát thương quả nhiên không nói nên lời.

Lâm Tịch Cẩn có mang theo lễ vật, sửa sang lại một chút liền đem ra: "Trước mắt, nhi tử cũng không có thứ gì tốt để hiếu kính mẫu thân, có điều mấy ngày trước, chính là ngày ta đến Hiền Vương phủ, Thu di nương tặng cho ta một thứ, ta cảm thấy thứ này chính là đồ tốt, liền mượn hoa hiến phật, mong mẫu thân sẽ không ghét bỏ."

Lâm Tịch Cẩn đưa đồ vật kia tới, tự tay đặt vào tay đại phu nhân, đúng là lư hương bạch ngọc Thu di nương đã đưa cho Lâm Tịch Cẩn.

Đại phu nhân ban đầu không để ý, nghe thấy là đồ của Thu di nương càng thêm chướng mắt, nhưng đến khi nhìn thấy lư hương bạch ngọc kia, bắt đầu vui vẻ, lập tức không khách khí mà nhận lấy.

Cái lư hương này bà ta biết, đã sớm để mắt tới, đã từng nhiều lần nghĩ cách muốn chiếm đoạt. Lại không nghĩ tới Thu di nương tuy ngu ngốc, nhưng tính cảnh giác rất cao, bảo vệ cái lư hương này kín không kẽ hở, bà ta cũng đành bó tay. Cuối cùng không ngờ được lại rơi vào tay mình dễ dàng như vậy.

Xem ra, là đồ của mình thì muốn chạy cũng không thoát được, đại phu nhân cực kì tự luyến nghĩ.

"Mẫu thân thích là tốt rồi, đồ vật tốt thế này mới xứng với mẫu thân." Lâm Tịch Cẩn càng thêm ra vẻ nói với đại phu nhân: "Gần đây bắt đầu trở nên nóng bức, buổi tối không tránh khỏi khó ngủ, mẫu thân nhớ dặn Trương ma ma trước khi ngủ đốt một ít huân hương an thần, hiệu quả nhất định không tồi."

Đại phu nhân rất vừa lòng gật gật đầu, trong lòng một chút cảm kϊƈɦ cùng cảm động cũng không có, nhưng lại có một chút tiếc nuối, tiểu tử này rất hiểu chuyện, nhưng lại không phải là do mình sinh ra.

Lúc này, một tiểu hoà thượng đến hỏi: "Hôm nay tiểu thí chủ có ở lại dùng cơm trưa hay không?"

Đại phu nhân phất phất tay: "Một lát nữa hắn sẽ đi, không cần chuẩn bị."

Lâm Tịch Cẩn cười nói: "Mẫu thân, đã lâu không gặp, nhi tử rất nhớ người, rất muốn dùng bữa trưa với người. Hơn nữa ta nghe nói thức ăn chay ở Đại Từ tự rất ngon, nhi tử cũng muốn nếm thử, mẫu thân, ngài cho phép ta đi."

Tiểu hoà thượng hiểu ý, có vẻ rất thích người xấp xỉ tuổi mình là Lâm Tịch Cẩn này, cười ha ha niệm một câu phật hiệu, sau đó chớp mắt với Lâm Tịch Cẩn mấy cái liền đi ra ngoài.

Ánh mắt đại phu nhân dường như có thể tích ra nọc độc, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi quả nhiên rất khiến cho người khác yêu thích."

Lâm Tịch Cẩn cười cười, giống như không hiểu được thâm ý trong lời nói của bà ta. Thần sắc đại phu nhân càng thêm âm trầm dữ tợn, lúc Lâm Tịch Cẩn nghĩ bà ta sẽ nói ra những lời ác độc, thì ba ta đột nhiên lại trở nên hoà ái: "Tiểu Tịch, ta biết trước kia ta đối xử với ngươi không tốt, nhưng ngươi phải hiểu cho mẫu thân. Nếu ngồi ở vị trí đại phu nhân không phải là ta mà là mẫu thân của ngươi, không biết ta cùng Ngọc Hồng, Ngọc Châu đã trở thành cái dạng gì rồi. Mấy năm nay, ta dù không chiếu cố ngươi được ít nhiều, nhưng vẫn để cho ngươi có thể bình an lớn lên trong tướng quân phủ. Hiện tại ngươi hận ta như vậy, trong lòng mẫu thân rất khổ sở."

"Nhi tử đã từng hận mẫu thân sao?" Lâm Tịch Cẩn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cười đến vô cùng chân thành: "Nhi tử không phải đặc biệt chọn ngày này đến thăm mẫu thân sao, ngọn nguồn của tiết mẫu tử mẫu thân hẳn là biết, như vậy cũng phải biết được hiếu tâm của nhi tử mới đúng."

Đại phu nhân lập tức nghiêm khắc, ngữ khí cũng rất chán ghét: "Ngươi không cần giả nhân giả nghĩa như vậy, có một số việc trong lòng chúng ta có thể tự hiểu được."

Lâm Tịch Cẩn mặt không đổi sắc: "Đúng vậy, trong lòng hiểu rõ, mẫu thân nói rất đúng."

Vẻ mặt đại phu nhân hung ác: "Ngươi quả nhiên rất hận ta."

Lâm Tịch Cẩn cười
cười, xem như là thừa nhận, lại không cho đại phu nhân có thời gian nổi đoá, trực tiếp đứng dậy nói: "Hội chùa hôm ấy vừa vào cửa đã đi, không kịp ngắm nhìn phong cảnh trong chùa, hôm nay nhi tử cũng không muốn lại bỏ lỡ. Mẫu thân, ta đi dạo một lát, sẽ không trễ giờ cơm trưa."

Mắt đại phu nhân lạnh giống như một con rắn độc muốn vồ mồi, Lâm Tịch Cẩn lại không thèm nhìn tới, nhàn nhã đi dạo khắp nơi. Hắn là nam tử, lại là một hài tử, rất nhiều nơi có thể đi, hạn chế không nhiều.

Tới một mảnh vườn trồng rau, Lâm Tịch Cẩn nhìn một lão hoà thượng mặc áo cà sa râu tóc bạc phơ đang tưới nước, từng hàng rau xanh mướt, bên cạnh còn có không ít đậu nành sắp đến mùa thu  hoạch.

"Cao tăng tại sao lại tự mình tưới cây?" Lâm Tịch Cẩn đi qua, rất tò mò hỏi.

"Tự mình tưới cây có thể cường thân kiện thể, lại rất có cảm giác thành tựu. Nhìn chúng nó lớn lên từng ngày, xanh mát tươi tốt, sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ." Lão hoà thượng cười tủm tỉm niệm một câu phật hiệu: "Tiểu thí chủ có muốn thử hay không?"

Lâm Tịch Cẩn lắc đầu: "Ta biết làm, nhưng không muốn làm."

Lão hoà thượng cười ha ha: "Trẻ con lười biếng."

Lâm Tịch Cẩn cười tủm tỉm, có chút giảo hoạt: "Chúng nó không phải của ta, cũng không thể nhìn thấy chúng nó lớn lên mỗi ngày, cảm giác thành tựu không lớn."

Lão hoà thượng trâm ngâm một lúc: "Tiểu thí chủ nói cũng có lý."

"Pháp hiệu của cao tăng là Tuệ Pháp sao? Tuệ Pháp đại sư?"

Lâm Tịch Cẩn tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nói chuyện với lão hoà thượng: "Nghe nói phương trượng Đại Từ tự là Tuệ Pháp đại sư, mọi người đều tôn sùng là cao tăng đắc đạo, đã hơn một trăm tuổi, tâm địa thiện lương, thường xuyên cứu tế người nghèo, được xưng là bồ tát sống."

Lão hoà thượng vẻ mặt hiền lành: "Đồn đại bên ngoài tất nhiên không thể tin toàn bộ, hoà thượng ta chỉ mới bảy tám chục tuổi, chẳng qua là năm đó bị vứt bỏ khi còn nhỏ, không biết bản thân bao nhiêu tuổi, cho đến bây giờ cũng không biết được chính xác số tuổi của bản thân mà thôi. Lớn tuổi, có nhiều thứ càng không nhớ nổi..."

Lâm Tịch Cẩn lẳng lặng nghe, khoé môi hơi mỉm cười.

Chính là Tuệ Pháp đại sư này, một ngày nọ ở kiếp trước, cứu giúp một nam nhân bị trọng thương, tỉ mỉ chăm sóc. Lại không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện của nam tử kia với người khác, nội dung nói chuyện quá nguy hiểm, Tuệ Pháp đại sư cùng mấy trăm mạng người trong Đại Từ tự, toàn bộ đều chết oan chết uổng trong một đêm.

Lâm Tịch Cẩn nhớ rõ ngày đó, đại khái cũng tầm hai ngày hôm nay, hắn cũng vì ngày ấy tiểu hoà thượng đến nói chuyện tiết mẫu tử mới nhớ tới. Nói cách khác, Tuệ Pháp đại sư cứu nam tử kia cũng đã được một đoạn thời gian.

Lâm Tịch Cẩn nói: "Đại sư, trong tự có nhiều tăng chúng không?"

Lão hoà thượng không chút do dự nói: "Bốn trăm bốn mươi tám người."

"Đại sư nhớ thật chuẩn." Lâm Tịch Cẩn tán thưởng một tiếng: "Đại sư, có thể phái tăng chúng toàn chùa đến các nơi ở Đế kinh giảng kinh?"

"Hả?" Mắt Tuệ Pháp đại sư hơi ngưng lại, yên lặng nhìn Lâm Tịch Cẩn một lát mới nói: "Khi nào?"

Lâm Tịch Cẩn chậm rãi phun ra hai chữ: "Hôm nay."

Lão hoà thượng nãy giờ đã không còn tưới rau, do dự một lát, nói: "Có thể."

Lâm Tịch Cẩn khẽ mỉm cười, lão hoà thượng lại thở dài bất đắc dĩ: "Ta chẳng qua chỉ là một người phàm tục, tiểu thí chủ cũng là quý nhân của chùa, Hiền Vương có phúc."

Tâm Lâm Tịch Cẩn khẽ run: "Phúc gì?"

___

Có thể bạn chưa biết:

Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có "điếu bạch nhãn" thường hung tợn hơn cả.

Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.

- Điếu bạch nhãn: khóe mắt ngoài xếch lên, nhãn cầu có màu trắng chiếm đa số, nhìn vào thấy hung quang lòe lòe.

Nếu nói Trung sơn lang là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động.

Một cách giải thích khác, nói Bạch nhãn lang là một cách nói hình tượng.

Bởi vì phía trêи mắt sói thường có chùm lông trắng, thường thường người TQ hay gọi là Chó bốn mắt, hơn nữa vành mắt khá đen.

Thường thường ở bên ngoài thấy sói, nhìn mắt nó không rõ bằng chùm lông trắng trêи mắt, nên tưởng đó mới là mắt, phần nhiều đều cho nó là con Chó bốn mắt.

Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.

Cre: Ăn Bánh Bơ ngồi dòm Chó nướng

___

Tối nay thêm chương nữa :))

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện