Edit: Doll
Từ sau hôm đó, Sở Khanh Hoa trở nên yên tĩnh hơn khiến thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Lê Quân Kì có chút thả lỏng.
Tuy nhiên bạn bè của Sở Khanh Hoa liên tiếp tìm đến oanh tạc hắn.
" Khanh Hoa vì cậu mà hiện tại cả người đều tiều tụy suy sụp."
" Cậu có lương tâm không vậy? Từ nhỏ đến lớn Khanh Hoa đã từng để ý ai như cậu chưa?"
"Nếu cậu còn một chút nhân tính, thì hãy đến cầu xin Khanh Hoa tha thứ đi."
" Khanh Hoa mà sảy ra chuyện gì, cậu đừng mong sẽ sống tốt."
Giống như đúng ngôn từ ở kiếp trước.
Giống như đúc sắc mặt ở kiếp trước.
Với những người này, Lê Quân Kì chỉ đứng lạnh lùng nhìn họ.
Chờ bọn họ đứng ở chỗ cao tự xem mình ưu việt nói mấy lời đạo đức cao thượng xong, sau đó xoay người, đi chỗ khác.
Sở Khanh Hoa
Sở Khanh Hoa
Một ngày nào đó, cuộc đời của hắn sẽ triệt để thoát khỏi bóng ma Sở Khanh Hoa, Lê Quân Kì nghĩ như vậy, năm ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền.
…
Đêm khuya lạnh như nước, ánh trăng sáng vằng vặc, một đêm đẹp như vậy lại nhận được một cuộc điện thoại không thoải mái.
" Quân Kì…"
Vừa nghe âm thanh tràn ngập men say từ di động truyền đến, da đầu Lê Quân Kì run lên.
" Em tới...tới đây…" Không đợi Sở Khanh Hoa nói xong, Lê Quân Kì quyết đoán ngắt điện thoại.
Đời trước sai lầm, im lặng lúc Sở Khanh Hoa thổ lộ, sau khi Sở Khanh Hoa uống say, hắn không khống chế nổi mình, cuối cùng gây thành bi kịch một đời.
Lê Quân Kì liếc di động, đem pin tháo ra, màn hình biến thành đen đặc.
Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn đầu giường chiếu lên đôi môi mỏng hơi nhếch, sắc mặt lạnh nhạt, con ngươi đen nhánh cũng tràn đầy lãnh đạm, càng nhiều hơn là khoái cảm giải thoát.
Gặp lại Sở Khanh Hoa…
Từ hôm ấy trở đi, Lê Quân Kì ngoài ý muốn phát hiện, Vinh Hiên cùng Sở Khanh Hoa quang minh chính đại ở bên nhau, Sở Khanh Hoa không xuất ngoại, Vinh Hiên cũng không thành tình nhân ngầm của y.
Mà Vinh Hiên đối với Sở Khanh Hoa là che trở đủ loại, còn Sở Khanh Hoa ở trước mặt Vinh Hiên thì đủ loại ngượng ngùng đa tình, khiến Lê Quân Kì vài lần muốn mù mắt chó.
Cũng hiểu rằng, hiện tại hắn đã hoàn thoàn thoát khỏi Sở Khanh Hoa.
Quả là chuyện vui vẻ lòng dạ cần nói cho cả thế giới biết!
Lê Quân Kì cùng đồng bạn của hắn đều phải mừng phát khóc.
Hắn, Lê Quân Kì, trong thế giới của Sở Khanh Hoa tựa hồ biến thành người trong suốt, trừ bỏ thời điểm không có người xung quanh y dùng ánh mắt u oán nhìn hắn ra, thì những lúc khác, Sở Khanh Hoa hai mắt nhìn thẳng, chỉ hướng về phía trước.
Những ngày yên bình như vậy, chậm rãi, cũng đã trôi qua 4 năm.
Trong thời gian này Vinh Hiên cùng Sở Khanh Hoa phân phân hợp hợp, nhưng sau mỗi lần đều quỳ gối dưới ống quần Sở Khanh Hoa, giống như đúc hắn ở kiếp trước.
Mà anh trai ở 2 năm trước cùng với đời trước giống nhau, bị bố mẹ sắp xếp đưa ra nước ngoài du học.
Trước khi hắn đi, Lê Quân Kì ra sân bay tiễn hắn, lại không ngờ rằng anh trai luôn luôn ôn nhu thành thục, hai mắt lúc này lại đỏ hoe.
" Quân Kì, ở lại tự mình chăm sóc cho tốt."
" Bố mẹ thường xuyên đi công tác bên ngoài, bây giờ anh cũng đi, tuy rằng lo lắng nhưng anh trai tin tưởng năng lực của em, tin tưởng em, sẽ sống tốt."
" Phải nhớ gọi điện cùng gửi tin nhắn cho anh, nghe chưa?"
" Không được quên anh đâu."
Cứ như vậy nói lảm nhảm một lúc lâu, Lê Quân Minh đè thấp vành mũ, kéo vali đi hướng cửa soát vé.
Ngày đó thời tiết đặc biệt tốt, người tới người đi vội vàng trên nền đá cẩm thạch trơn bóng trong sân bay, Lê Quân Kì nghe thấy tiếng bước chân ùn ùn bên tai, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng anh trai, thẳng tới khi thân ảnh quen thuộc kia biến mất, trong đầu