Lại qua đi mười ngày, Niên Khai Điềm vì chuẩn bị lễ cập kê của mình cùng Niên Tuệ Nhàn nên cũng đã quên mất chuyện của Lương Tuấn Hy. Nếu không phải bận rộn bị mẫu thân kéo đi may y phục chọn đồ trang trí thì chính là phải nghe phụ thân giảng về cách quản lý tiêu cục.
Cũng trong mười ngày này, Niên Nhạn Thanh có đến tìm nàng. Nhìn dáng vẻ của nàng ta như là có lời muốn nói lại thôi, nàng cũng không có ép uổng hay bảo nàng ta cứ nói đừng ngại, mà chỉ là xem như không thấy thôi.
Sáng ngày kế tiếp, khi ánh dương quang còn chưa tỏ đã thấy Thước nhi cũng một đám bà tử chạy vào viện của nàng rồi. Mặc các nàng làm gì, nàng cứ nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Thước nhi bất đắc dĩ vịnh chặt hai vai giữ cho nàng đừng ngã.
Sau hai canh giờ đám bà tử kia mới rời đi tha cho nàng. Nàng nằm ở bên nhuyễn tháp chớp chớp mắt, có chút ngủ đã tỉnh rồi hỏi: “Còn bao lâu nữa mới phải ra ngoài.”
Thước nhi ngồi một bên giúp nàng quạt, mắt nhìn ra cửa to trước mặt: “Cũng sắp rồi, chỉ cần Hoa nhũ nương đến liền ra ngoài.”
“Ân.” Niên Khai Điềm gật gật đầu, nàng lại như nhớ được gì liền hỏi: “Dạo này đường tỷ rất lạ, ngươi có thấy như vậy không?”
Thước nhi chớp chớp mắt, nghiên đầu, nghĩ qua một lúc lại nói: “Cũng vẫn là không lạ bằng tiểu thư người đâu.” Từ sau khi tỉnh lại liền hệt như một người khác a, bản thân nàng cũng nhận không ra nữa rồi.
Niên Khai Điềm nghiên đầu trừng Thước nhi một mắt, nàng đang hỏi việc chính lý nào lại ăn nói linh tinh thế này nha. Hừ hừ hai tiếng thật khẽ, há mồm vừa định nói lại nghe hạ nhân bên ngoài báo Niên Nhạn Thanh đến.
Sau khi Niên Nhạn Thanh tiến vào, nàng nhìn Niên Khai Điềm vẫn còn nằm trên nhuyễn tháp nhìn mình liền lấy tay che miệng khẽ cười: “Đường muội vì sao giờ này còn ở đây lười biếng nha, hôm nay đường muội cùng Nhàn nhi là nhân vật chính a.”
“Mẫu thân chưa cho xuất hiện a.” Niên Khai Điềm đáp xong, giơ tay lên tùy tiện chỉ một cái ghế gần đó, lười biếng nói: “Đường tỷ mời ngồi.” Hiện nàng không có cảm giác được vị đường tỷ này không thích mình nữa, nàng ta nói chuyện với nàng cũng nhiều hơn, chỉ là chưa cởi mở mà thôi.
Thước nhi rất nhanh liền tiến đến sai sử hạ nhân khác mang trà bánh vào trong thính tử. Kỳ thực lúc nãy tiểu thư hỏi, hiện nàng cũng là nên suy nghĩ một chút. Trước nay tiểu thư cùng nhị tiểu thư không có lai vãng, lý nào dạo gần đây liền hay tìm đến.
“Đường tỷ đến đây tìm muội là vì chuyện gì a?” Niên Khai Điềm tì gò má vào gối nhỏ trên nhuyễn tháp nhìn gương mặt tú lệ của Niên Nhạn Thanh.
Niên Nhạn Thanh khẽ cười lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ muốn đến hỏi đường muội chút sổ sách của tiêu cục a.”
Nàng âm thầm đánh giá Niên Khai Điềm, lúc này chính là mặc một thân <Lục Vãn Chiếu> sam y phấn cam sắc thêu hoa mai nở rộ cùng các cành lá tất cả đều là màu trắng, váy dài đạm cam sắc cũng là thêu hoa mai trắng cành lá lúc sắc đậm nhạt khác nhau nhìn rất chính chắn. Trong lòng lại dâng lên một cổ cảm xúc khiến đầu nàng phải lập tức quay sang chỗ khác.
Thước nhi nghe vậy không đợi tiểu thư phân phó đã chạy đi lấy sổ sách của tiêu cục mang tới cho Niên Nhạn Thanh xem.
Niên Khai Điềm dạo gần đây bị bắt học tính toán sổ sách. Đây là chuyện đời trước nàng chưa từng làm, chuyện này chỉ do Khúc thị cùng Niên Nhạn Thanh xử lý mà thôi. Kỳ thực, tính toán đối với nàng mà nói chính là một loại cực hình, nàng luôn nhớ sai các con số, cả bàn tính khẩu quyết nàng cũng thuộc không nổi thế nên rất là bi ai a.
Niên Nhạn Thanh tiếp nhận qua sổ sách, mở ra xem, đôi mắt càng xem đôi mày thanh tú càng nhíu chặt. Nàng dời mắt khỏi sổ sách lại nhìn Niên Khai Điềm: “Đường muội, trong này là muội tính sao?” Hoàn toàn không có cái nào đúng cả.
“Ân.” Niên Khai Điềm tự hiểu bản thân nên lập tức thừa nhận. Nàng cũng biết nhất định là có sai a, chỉ là không biết sai bao nhiêu mà thôi.
Niên Nhạn Thanh nuốt một ngụm nước bọt, “Nếu là để bá mẫu thấy được, sợ là...” Những thứ khác nàng cũng không dám nói. Mấy hôm nay Khúc thị phí không ít công sức nhưng hiện nhìn liền biết công dã tràng rồi.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Niên Khai Điềm bĩu môi lười biếng chậm rãi nói: “Biết làm sao được a, muội là đối với thứ này không có thiên phú.”
Niên Nhạn Thanh không còn cách nào khác liền phải giúp nàng chỉnh sửa: “Vậy liền cho người mang bàn tính cùng bút viết đến ta giúp đường muội sửa lại a.”
“Ân.” Niên Khai Điềm hướng Thước nhi vây vẫy tay. Thước nhi lại chạy thêm một lần nữa đến bên bàn sách.
Thấy Niên Nhạn Thanh bắt đầu gõ bàn tính, Niên Khai Điềm lại mở miệng hỏi: “Đường tỷ không ở chỗ đường muội giúp nàng chuẩn bị lại chạy đến đây.”
Nghe nhắc đến muội muội mình, đáy mắt của Niên Nhạn Thanh lóe lên vài tia sáng quá dị lại rất nhanh tiêu thất. Nàng lắc lắc đầu nói: “Bên đó có hạ nhân, ta vẫn là xem sổ sách tránh bá mẫu lại sinh khí.” Lúc này tay phải đang cầm bút của nàng cũng siết đến chặt.
Đương nhiên cử động của nàng ta không qua được ánh mắt của một người từng trải qua một kiếp như Niên Khai Điềm. Nàng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn là đoán không ra cái thần sắc kia là gì.
Nàng chống tay ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa, vừa lúc thấy Hoa nhũ nương mặt mày rạng rỡ bước đến: “Lão nô gặp qua đại tiểu thư, nhị tiểu thư.”
Niên Nhạn Thanh nâng mắt, nhìn Hoa nhũ nương khẽ gật đầu lại tiếp tục công việc của mình. Nàng như là không quá xem trọng những lễ nghi này, đối với nàng có hay không thì cũng
vậy thôi, vĩnh viễn không thay đổi được sự thực nàng đang ở nhà bá phụ.
Niên Khai Điềm nhoẻn miệng cười: “Nhũ nương đứng lên a.” Nhân tiện đưa tay cầm lấy ly trà còn đang bóc hơi nóng đưa lên trên miệng thổi thổi rồi nhấp một ngụm.
“Phu nhân để lão nô gọi người cùng nhị tiểu thư đến chính sảnh.” Hoa nhũ nương một câu truyền đạt lại.
“Ân.” Niên Khai Điềm gật đầu rồi phất tay áo: “Nhũ nương giúp ta nói với nương, ta cùng đường tỷ sẽ lập tức ra đó.”
Sau khi Hoa nhũ nương lui ra ngoài, Niên Khai Điềm cũng đứng lên. Nàng xoay xoay eo, lắc lắc đầu nói: “Đường tỷ, chúng ta cũng ra ngoài thôi không nên để mọi người đợi.”
Đôi mắt của Niên Nhạn Thanh đột nhiên tối lại, lại có chút ưu sầu. Nàng chậm rãi khép sổ sách trên tay lại, đứng lên: “Ân, ra ngoài thôi.”
Nhìn theo bóng lưng tiểu kiều của Niên Nhạn Thanh xa dần, mày liễu của Niên Khai Điềm ninh chặt không khẽ hở. Đây là lý do gì nha, hôm nay là lễ cập kê của muội muội mình mà nàng ta lại không ở viện chạy đến chỗ nàng. Khi nghe được phải ra ngoài còn có thần sắc kia a.
Cước bộ nàng thả nhanh, bước đến bên cạnh Niên Nhạn Thanh mới giảm tốc độ lại: “Đường tỷ không khỏe sao?”
Niên Nhạn Thanh hơi cúi đầu một chút khi ngẩng lên lại mang theo ý cười nhìn Niên Khai Điềm: “Không có, vì sao đường muội là hỏi như vậy?” Tay nàng bất giác đưa lên gương mặt được thượng trang dung cẩn thận kia, nàng để lộ chút gì sao?
Niên Khai Điềm lắc đầu cười: “Nhìn sắc mặt của đường tỷ không tốt nên ta mới hỏi thôi, nếu không có gì thì tốt rồi.” Nàng như nam tử, phóng khoáng mà cười. Nàng mới không tin đâu, nhưng vẫn là giả vờ tin.
Mặt của Niên Nhạn Thanh lập tức đỏ ửng vì xấu hổ. Tay nắm chặt khăn xoắn đến không còn nhìn ra hình dạng ban đầu nữa.
Niên Khai Điềm lại ngửa đầu nhìn trời cao thán: “Ai...hôm nay là lễ cập kê của muội a, muội không khẩn trương ngược lại đường tỷ ngươi khẩn trương cái gì nha.”
Đời trước nàng rất khẩn trương buổi lễ này. Bởi vì khi buổi lễ này qua đi, nàng chính thức có thể tiến gần một bước thân cận Hứa Bộ Nam rồi. Có lẽ đã từng trải qua nhiều thứ nên đối với buổi lễ này nàng không còn mặn mà như trước nữa. Cuối cùng nàng cũng sẽ được gả cho Hứa Bộ Nam thôi, không cần phải vội.
Chỉ là vì đường tỷ bên cạnh này đột nhiên là cùng nàng thân cận không ít nha. Lại là có tâm sự muốn thổ lộ cùng nàng nhưng không biết nói thế nào hay là căn bản chưa suy nghĩ kỹ có nên nói hay không, nên đến giờ vẫn ấp úng không tiết lộ.
Biết bản thân luống cuống, Niên Nhạn Thanh mặt đỏ đến mang tai, đầu chôn càng thấp hơn. Đôi môi vốn mím chặt khẽ mở: “Ta nhớ lại lễ cập kê của mình nên có chút hoài niệm thôi.” Tùy tiện tìm một lý do nói cho qua rồi lại chuyện chủ đề, “Đường muội vì sao không khẩn trương nha, mỗi một nữ tử đối với buổi lễ này đều là rất cao hứng.”
“Muội cảm thấy có hay không thì vẫn thế thôi, chỉ cần mọi người bình an là được rồi.” Niên Khai Điềm vẫn bước, tiếu ý trên mặt nồng đậm, nàng sẽ không để mọi người xảy ra chuyện gì nữa.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Đường muội thay đổi rồi.” Niên Nhạn Thanh phun ra một câu từ đáy lòng. Nàng đã từng cảm thấy bá phụ bá mẫu có một nữ nhi như Niên Khai Điềm chính là bất hạnh, nhưng từ khi tỉnh lại thấy được nàng ta thay đổi nàng cũng không còn chán ghét nàng ta như trước nữa.
“Mỗi người trưởng thành đều thay đổi, muội là học theo đường tỷ nha.” Niên Khai Điềm cười híp mắt đáp cũng không quên khen Niên Nhạn Thanh một câu.
Nhưng ngược lại với tưởng tượng của nàng, Niên Nhạn Thanh cư nhiên không vui vẻ mà trong mắt có chút đỏ. Một hồi lâu nàng ta mới đáp: “Ta nào có điểm gì tốt để đường muội học theo, nữ nhi gia vẫn là phải như Nhàn nhi mới được yêu thích.” Dứt lời, mặt nàng xoay đi nơi khác, đưa tay lên thấm đi giọt nước mắt chuẩn bị rơi.
Niên Khai Điềm lại lần nữa kinh hách, sẽ không phải là nhị thúc phân biệt đối xử chứ? Nhưng cả hai đời, nàng thấy nhị thúc yêu thương bọn họ là ngang nhau nha, đây lại là chuyện gì a.
Bất quá nàng cũng không hỏi tiếp nữa. Nhìn nàng ta khóc đột nhiên lòng nàng cũng có chút đồng cảm a. Đời trước cũng là Hứa Bộ Nam thú Niên Tuệ Nhàn nàng cũng là đau lòng như vậy. Trong lòng vẫn có ganh tỵ nhưng lại cảm thấy bản thân kém cỏi không bằng được nên không thể nào với được đến thứ mình mong muốn.
Cứ thế cả hai không nói gì nữa mà im lặng đến chính sảnh.