Hai người ta một câu ngươi một câu đã đến được Niên gia rồi. Trước đó có đi ngang phủ to lúc nãy, Gia Luật Hy có nói với Niên Tiêu Kiên, “Thúc thúc ở nơi này, sau này có thời gian liền đến chơi.”
“Ân.” Nguyên lai phủ to này là của hắn a. Xem ra giàu có hơn mấy nam nhân đến cầu thú tỷ tỷ rất nhiều. Chỉ là vẫn là câu đó, không gả tỷ tỷ, tỷ tỷ thương hắn như vậy gả đi rồi sau này mất đi một người thương mình.
Bước chân vào Niên gia, đám huynh đệ ở đây toàn người mới nên không biết Gia Luật Hy, chỉ chào Niên Tiêu Kiên là ‘tiểu thiếu gia hảo’ mà thôi. Những người cũ đã đi áp tiêu hết rồi, lớp người mới này vẫn còn phải ở lại luyện tập.
Lương Lạc đứng ở nơi đó thấy được Gia Luật Hy vội vàng bước ra. Chỉ nghe Gia Luật Hy ôn nhu gọi: “Cha đã lâu không gặp.”
Niên Tiêu Kiên bị chữ ‘cha’ này làm cho cả thân người nhỏ bé có chút run rẩy. Hắn nhìn chằm chằm Lương Lạc để xem phản ứng của Lương Lạc.
Lương Lạc cười cười, “Vương gia hảo a, đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ?”
Cách đây không lâu, hoàng bảng có đăng tin Gia Luật Hy được phong vương, do đó lúc này đây xưng hô cũng phải sửa lại. Nên biết hoàng tử có tước vị lại chuyện cao quý bậc nào, cũng chứng minh được tài trí cùng hậu thuẫn của hắn.
“Vẫn khỏe, cha trái lại vẫn rất khỏe a.” Thấy Lương Lạc lau lão lệ, Gia Luật Hy có chút không đành lòng, “Nương cùng mọi người đều là ở đâu a?”
“Nàng cùng phu nhân lão gia bọn họ ra ngoài rồi, mọi người cũng không ai ở nhà. Mau vào trong ngồi đi.” Lương Lạc cung kính mời hắn vào trong hệt như là khách quý vậy.
“Cha không cần như vậy, đều là người nhà.” Lương Tuấn Hy bước vào tiền thính to rộng, ngồi xuống, hắn đặt Niên Tiêu Kiên trên đùi mình.
Lương Lạc nói qua vài câu liền đi làm chuyện của mình. Bên ngoài cũng có người mang lễ vật hắn sớm chuẩn bị đến.
Lúc này Thước nhi nghe được Niên Tiêu Kiên trở về liền mang cái bụng to chừng bảy tám tháng bước ra. Khi nhìn thấy Gia Luật Hy nàng đưa tay lên che miệng đang há to của mình ra: “Hy ca, à không, là vương gia mới đúng.”
Gia Luật Hy khẽ cười lắc đầu với tính cách vẫn không thay đổi của Thước nhi: “Gọi Hy ca như trước là được rồi.” Thước nhi cũng đã hoài thai a, không biết nhị đệ thế nào rồi.
Thước nhi chạy đến ngồi ở ghế bên cạnh Gia Luật Hy, chòm người qua bàn nhỏ quan sát, “Nếu Vân Kha biết được Hy ca trở về hắn nhất định rất vui a.” Nàng cũng có nghe quan chuyện của Hy ca nhưng mà từ lúc tiểu thư trở về không người nhắc đến nữa. Chỉ là thật đáng tiếc, Hy ca tốt như vậy tiểu thư lại không thể gả cho hắn.
Niên Tiêu Kiên rụt cổ một cái, cả Thước nhi tỷ tỷ vẫn là thân thiết với thúc thúc này như vậy a. Lần này có khi nào hắn gặp phải khắc tinh rồi không?
“Thân với nhị đệ như vậy rồi a?” Gia Luật Hy mỉm cười trêu chọc Thước nhi, “Lúc trước chẳng phải như chó với mèo sao?”
Thước nhi ngượng ngùng ngồi thẳng thắt lưng đưa tay xoa xoa bụng, hồng sắc từ cái mặt nhỏ nhắn nhuộm đến mang tai. Cũng đúng thôi, mấy năm rồi hắn làm sao biết mọi người thế nào chứ.
“Người ta là phu thê đó thúc thúc.” Niên Tiêu Kiên tốt bụng nhắc nhở một câu. Thước nhi vì đang ngượng nên cũng không để ý đến hai từ ‘thúc thúc’ của hắn.
“A, thì ra là như vậy, đúng là oan gia ngõ hẹp a!” Gia Luật Hy đưa tay nhấp một ngụm trà hoa cúc lạnh vừa được mang ra rồi cúi đầu hỏi: “Khát nước?”
Niên Tiêu Kiên lắc lắc đầu nhỏ, não xoay nhanh nghĩ cách sớm đuổi người.
Ai biết trời không thuận tiểu quỷ này, lúc này phu thê Niên gia trở về bước vào tiền thính. Gia Luật Hy đặt Niên Tiêu Kiên xuống đất đứng lên lễ phép gọi: “Nương, bá phụ, bá mẫu.”
Mọi người nhìn thấy hắn đều là ngạc nhiên, không nghĩ đến sẽ còn có ngày gặp lại. Hoa Âm là người đầu tiên mắt ướt át bước đến, “Vương gia khi nào đến a, vì sao không báo trước?”
“Nương không cần khách khí với nhi tử như vậy.” Gia Luật Hy cười cười, âm thanh vẫn như trước cực kỳ ôn nhu. Đúng là trở về đây mới có cảm giác gia đình, ở hoàng thất cực đạm bạc.
Niên Sở Hoằng thầm thở dài trong lòng, cũng may Điềm Điềm đi áp tiêu, nếu là trở lại thấy được sợ là đau lòng chết mất. “Vương gia thỉnh ngồi, thỉnh ngồi.”
Niên Tiêu Kiên nghe mọi người gọi Gia Luật Hy là vương gia vẫn không biết được bọn họ nói cái gì. Thế nhưng hắn không tiện xen mồm hỏi, vẫn là chút nữa hỏi mẫu thân.
Khúc thị nhìn hắn ngồi xuống lại nhìn xung quanh hỏi: “Vương gia là đến một mình a?” Thê thiếp không mang đến, có lẽ là đi công vụ thuận đường ghé qua thôi.
“Tuấn Hy trở về một mình, sao mọi người đều đứng thế kia.” Gia Luật Hy thấy mọi người đều là có khoảng cách với mình lòng rất khó chịu.
“A.” Mọi người đều đồng thanh rồi trở về vị trí của mình.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Gia Luật Hy thấy mọi người đều ngồi xuống theo ý mình có chút dở khóc dở cười, nơi này là Niên phủ nào phải hoàng cung, có cần sợ hắn như thế này hay không. Hắn đứng lên mang lễ vật mình chuẩn bị tặng hết cho mọi người.
Cuối cùng hắn cầm lên một hộp gấm nhỏ, đây là hắn cố ý chuẩn bị cho Niên Tiêu Kiên. Chỉ là
nàng cũng gả rồi, có lẽ bá mẫu không có hoài thai, thôi thì tặng cho hài tử của nàng cũng thế thôi. Chỉ là lễ vật bên trong có khắt tên của Niên Tiêu Kiên, sợ là tặng như vậy không tốt cho lắm.
Nhưng hắn còn đang lưỡng lự chưa kịp tặng đã nghe Niên Sở Hoằng vẫy vẫy tay Niên Tiêu Kiên: “Mau đến đây đừng làm phiền vương gia.”
Niên Tiêu Kiên lại thấy mọi người đều có lễ vật hắn không có vì vậy rất không cam tâm. Bình thường ai muốn thú tỷ tỷ đều là phải ‘hiếu kính’ hắn trước sau mới đến phụ mẫu nhị thúc bọn họ, thế mà hiện tại hắn cái gì cũng không có. Hắn đứng đó nhìn mãi cái hộp gấm nhỏ trên tay Gia Luật Hy với ánh mắt thèm thuồng.
Khúc thị tặc lưỡi một cái, trách móc: “Bài tập đã làm hết chưa, lại dám ra ngoài chơi. Nếu là chút nữa kiểm tra vẫn chưa làm xong đừng trách gia pháp không hạ thủ lưu tình với ngươi.” Lúc trước nữ nhi là do phu thê nàng quá yêu chìu nên sinh hư, hiện tại với nhi tử phải khắt khe một chút.
Niên Khánh Tụ vừa từ chỗ Bá gia trở về, trên tay còn bế tôn tử có chút dở khóc dở cười: “Đại tẩu a, mau cứu mạng cứu mạng a.”
Niên Sở Hoằng vừa nghe cứu mạng lập tức hùng hổ đứng lên, khẩn trương hỏi: “Nhị đệ đã xảy ra chuyện gì a?”
“Không biết hôm nay Khải nhi thế nào nữa, ta bế lên thì không sao còn đưa người khác thì cứ khóc. Đại tẩu cũng thử một chút a.” Niên Khánh Tụ vốn là sang thăm tôn tử ai biết lại bị bám càng, giờ muốn dứt cũng không được.
Tiểu nam hài gần hai tuổi ngồi trong lòng Niên Khánh Tụ đưa tay cho vào miệng, đôi mắt thiên chân dáo dát nhìn khắp nơi. Vừa được giao lên tay Khúc thị liền há mồm la to, có lẽ do cố sức là mà mặt đỏ ửng, khiến Niên Khánh Tụ lại phải ôm trở về trên người.
Gia Luật Hy đứng lên lễ phép gọi: “Nhị bá phụ.” Hắn cầm một hộp lễ vật lên nói: “Lễ vật này Tuấn Hy tặng cho nhị bá phụ, Tuấn Hy trước để ở nơi này.”
“Vương, vương gia?” Niên Khánh Tụ mở to mắt không thể tin tưởng nhìn Gia Luật Hy.
Gia Luật Hy cười cười bỏ qua biểu tình kinh ngạc đến luống cuống của Niên Khánh Tụ, “Đây là hài tử của Bá huynh a?”
“Đúng đúng, vương gia có muốn xem thử không?” Niên Khánh Tụ bế tôn tử đến cho Gia Luật Hy xem, sau đó cúi đầu nhìn Niên Tiêu Kiên: “Hy vọng nó lớn lên đừng nghịch ngợm như tiểu cửu cửu a.” Tên tiểu quỷ này phá hoại không biết bao nhiêu mối lương duyên của Niên Khai Điềm rồi a.
Ba từ ‘tiểu cửu cửu’ từ miệng Niên Khánh Tụ bay ra để cho Gia Luật Hy cùng Niên Tiêu Kiên không hẹn cùng mở to mắt nhìn nhau, một bên kinh ngạc một bên kinh hách, khó nói nên lời. Còn chưa ai có phản ứng thì Niên Khánh Tụ lại nói: “Nhị thúc nói ngươi có chỗ nào không đúng?”
Lại thêm hai từ ‘nhị thúc’ để Gia Luật Hy phát hiện ra một vấn đề quan trọng trong đó. Ngay khi Niên Tiêu Kiên chuẩn bị nhấc chân chạy về phía Khúc thị tránh xa Gia Luật Hy ra thì vai đã bị người giữ lại. Hắn xoay người chỉ thấy Gia Luật Hy mang nụ cười sắc bén nhìn mình, “Tiêu Kiên đệ đây là thế nào?”
Không những phát hiện hắn nói dối, còn biết cả tên của hắn nữa kìa, thật muốn khóc, phải làm sao bây giờ. Nếu là thúc thúc trước mặt này nói cùng phụ mẫu chuyện hắn gạt người thể nào cũng bị mắng bị phạt bằng gia pháp cho xem. Hắn chỉ là vì tỷ tỷ thôi mà, đành rằng vì bản thân nhiều hơn, nhưng nào có làm ra chuyện xấu xa gì đâu.
Đôi mắt của Gia Luật Hy ôn nhuận lại mang theo chút sắc bén nhìn Niên Tiêu Kiên đầy ngoạn vị, cuối cùng mở miệng nói với phu thê Niên gia: “Bá phụ bá mẫu, lúc nãy Tuấn Hy cùng...” Âm thanh cố ý kéo dài thả chậm, hắn tin tưởng tên tiểu quỷ này biết hắn muốn gì nên mới dám nói Điềm Điềm là nương hắn. Vậy nàng liền chưa thành thân, vậy hắn có cơ hội rồi. Tiểu quỷ này thiệt tình, báo hại hắn buồn bã từ nãy đến giờ.
Không để Gia Luật Hy khai đến tên mình, Niên Tiêu Kiên dùng nụ cười siểm nịnh nhất có thể nhanh chóng hô to: “Tỷ phu, ngươi tuấn lãnh như vậy phải cười mới đẹp.”
Tỷ tỷ, thật xin lỗi. Tiểu đệ đây ăn năn hối hận.
Mọi người há hốc nhìn chằm chằm Niên Tiêu Kiên. Tiểu quỷ này vừa mới gọi Gia Luật Hy là gì cơ?
Tỷ phu?
Đùa chắc, nhất định là bọn họ nghe nhầm rồi.