Trùng Sinh Chi Phúc

Xem mắt


trước sau

Rất nhanh thời gian trôi qua, không khí giữa bọn họ cũng bớt khoảng cách đi rất nhiều. Hôm nay Gia Luật Hy ngồi ở trong viện lúc trước của mình giúp Lương Lạc phơi dược liền nghe được âm thanh vui vẻ của Niên Tiêu Kiên: “Tỷ phu tỷ phu, tỷ tỷ nàng sắp trở về rồi a.”

“Ân.” Gia Luật Hy tuy là kích động nhưng vì muốn nàng có kinh hỉ nên không có ra ngoài, vẫn im lặng giàn dược liệu trên sàn mây.

Niên Tiêu Kiên đầy đầu mồ hôi bước đến, ánh mắt thập phần không hiểu hỏi: “Tỷ phu không ra ngoài sao?”

Gia Luật Hy lắc đầu, đưa tay vẫy vẫy hắn. Thấy hắn bước đến mới hạ giọng thì thầm vài câu vào trong miệng hắn. Hắn lập tức gật đầu chạy đi.

Niên Khai Điềm cưỡi ngựa tiến phủ đã thấy tiểu đệ đệ mang tiếu ý đứng đó nhìn mình, nàng leo xuống ngựa xoa xoa đầu hắn: “Tiểu tử, hôm nay ngoan như vậy a, không ra ngoài chơi a?”

“Trong phủ vui hơn.” Phủ có tỷ phu bên ngoài không có.

“Trong phủ có gì mà vui.” Niên Khai Điềm bĩu môi xong lại hỏi, “Mẫu thân đâu?”

Niên Tiêu Kiên biết là Niên Khai Điềm muốn đưa bạc cho mẫu thân vì vậy nắm tay nàng kéo đi, “Tỷ tỷ a, người của ngươi toàn mồ hôi vẫn là đi tắm trước đi.”

Niên Khai Điềm cảm thấy hắn nói cùng có lý, có lẽ mẫu thân không ở nên hắn mới kéo nàng đi tắm trước. Bên trong phòng nước nóng đã sớm được chuẩn bị rồi, mắt này lại khép hờ lại, nhìn chằm chằm tiểu đệ đệ tinh ranh của mình, “Đây là người cho người chuẩn bị.”

“Tỷ tỷ mau tắm đi, bạc đệ mang đi cho mẫu thân là được rồi.” Niên Tiêu Kiên nói xong, liền cầm xấp ngân phiếu Niên Khai Điềm mới đặt trên bàn mà ra ngoài.

Niên Khai Điềm cũng không nói gì, nàng tắm xong đã có hạ nhân thay nàng vận y phục. Sau đó ngồi trước gương đồng lau tóc, cuối cùng là đói bụng bước ra ngoài dùng bữa.

Lúc này nàng thấy Thước nhi cùng Hoa Âm bày thức ăn ra bàn, quá phong phú liền hỏi, “Nhũ nương a, hôm nay phủ có khách quý a?”

“Đúng rồi.” Hoa Âm mỉm cười đáp một tiếng.

Thước nhi cười híp mắt nhìn nàng, “Là có cô gia tương lai nên phong phú chút cũng là nên mà.”

Cô gia tương lai? Niên Khai Điềm cau mày suy nghĩ, không lẽ hai tháng này mẫu thân đã chọn được người nào rồi sao? Mà tiểu quỷ kia lại không làm chút gì cứ như vậy để nàng gả đi? Hắn từng khóc lóc kêu gào khóc lóc rằng có thể nuôi nàng cả đời cơ mà.

Không để nàng suy nghĩ qua lâu, chỉ nghe phía sau vang lên âm thanh quen thuộc, “Câu này của Thước nhi quá đúng, tăng lương.”

“Đa tạ cô gia.” Âm thanh trong trẻo của Thước nhi nhanh chóng đáp ứng. Đương nhiên phần lương được tăng này là do Gia Luật Hy trả rồi.

Niên Khai Điềm sửng sốt xoay người, mắt nàng mở to nhìn tuấn dung quen thuộc ở trước mắt, chỉ cách bản thân ba bước chân mà thôi. Mắt nàng chớp tới chớp lui một hồi, cuối cùng cho rằng nàng mệt mỏi nên hoa mắt ù tai thôi.

Ai biết Niên Tiêu Kiên bước đến túm lấy tay nàng tràn đầy thất vọng hỏi: “Tỷ tỷ a, ngươi thật khiến tiểu đệ đệ đây thất vọng. Lâu như vậy mới gặp lại tỷ phu lại có thái độ này? Lúc đầu tỷ phu bảo ngươi bỏ hắn đệ đây còn không tin, giờ đây sợ là không muốn tin cũng không được rồi.”

Ủa? Thái độ của nàng có gì không đúng sao? Nhưng là hắn gọi Gia Luật Hy là tỷ phu là có ý gì?

Gia Luật Hy chấp tay sau lưng bước đến trước mặt nàng, hơi cúi đầu nhẹ giọng nói: “Điềm Điềm để nàng đợi lâu, ta trở về rồi.”

Lúc này Niên Khai Điềm mới hiểu rõ mà lui về phía sau hai bước, đầy bài xích nhìn một lớn một nhỏ trước mặt. Hắn là vương gia, rất nhiều thiếp thất, đám người hoàng thất nhất định không bỏ qua đâu, nàng nhất quyết không bước về con đường cũ nữa.

Vì vậy khi dùng cơm nàng ngồi cách xa Gia Luật Hy ra, mà ăn cho nhanh rồi mau chóng xong lại viện cớ mệt mỏi mà chạy trở về phòng ngủ. Đến tối cũng không có ra ngoài dùng bữa.

Mọi người nhìn thấy tình cảnh này liền có chút không dám nói gì. Một người muốn tránh, một người lại cố tiếp cận, chẳng biết nên khuyên người nào cho phải. Mà Gia Luật Hy lại không chút biểu hiện nào, vẫn cũng cực kỳ thản nhiên.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Đến sáng hôm sau, Niên Khai Điềm bước ra
khỏi phòng đã là thấy được Niên Tiêu Kiên cầm canh thiếp ngây ngô đứng đó nhìn nàng. Nàng thở dài một hơi hỏi: “Địa điểm thời gian?” Chuyện xem mắt này tỷ đệ nàng đã quen rồi nên không cần thiết dài dòng làm gì.

“Tửu trang, ngay bây giờ, đi dùng tảo thiện.” Niên Tiêu Kiên mở canh thiếp ra đọc xong liền bước theo sau lưng Niên Khai Điềm. Từ lúc hắn biết chữ đến nay, người đọc bái thiếp luôn là hắn, tỷ tỷ sẽ không bao giờ nhìn tới.

Khi hai người đến tửu lâu, tỷ đệ Niên gia bước bước vào bao sương chỉ thấy Gia Luật Hy ngồi đó, hắn vận một y phục phổ thông hạt sắc, mắt mang vải băng mặt hướng về phía nàng cười, “Điềm Điềm tới, mau ngồi xuống.”

Niên Khai Điềm cúi đầu nhìn tiểu đệ đệ nhà mình hỏi: “Tên?”

Niên Tiêu Kiên mở canh thiếp ra lại đọc: “Họ Lương tên Tuấn Hy a.” Hắn còn giơ canh thiếp lên cho Niên Khai Điềm xem nữa.

“Điềm Điềm, để có được buổi hẹn này ta đã bỏ không ít bạc a.” Gia Luật Hy cười cười nói. Đương nhiên bạc này là bỏ ra mua chuộc tiểu cửu tử.

Niên Khai Điềm cũng xem nhưng không có gì mà bước vào. Niên Tiêu Kiên đóng cửa xong xoay người chạy theo sau.

Thấy nàng ngồi xuống hắn ôn nhu nói: “Ta còn nhớ lúc trước Điềm Điềm từng nói với ta rằng có hứa gả cho một người họ Lương.”

“Đúng, nhưng không phải ngươi đâu.” Niên Khai Điềm cầm đũa bắt đầu ăn điểm tâm.

Niên Tiêu Kiên lại rất ngoan ngoãn ngồi ăn, thậm chí lâu lâu còn hiếu kính gắp một khối điểm tâm vào chén của Gia Luật Hy, “Tỷ phu, cái này ngon lắm, ngươi cũng dùng a.”

“Đa tạ tiểu cửu tử.” Gia Luật Hy nói xong lại nói với Niên Khai Điềm, “Lúc đó nàng nói có tiểu cửu tử sẽ gả cho ta, vì sao lại nói không phải nói với ta.”

“Tỷ tỷ a, tiêu cục lấy uy tín làm đầu, ngươi không thể trước mặt tiểu hài tử như đệ nói dối được, đó là dạy hư đệ nha.” Bộ sung một câu này xong Niên Tiêu Kiên lại cho một khối điểm tâm vào miệng nhai. Hóa ra tỷ tỷ yêu cầu phải có hắn mới chịu thành thân, tỷ phu cũng đáp ứng, đây để hắn cảm thấy bản thân thật quan trọng.

Niên Khai Điềm nghiến răng nghiến lợi không đáp.

Sau khi dùng qua điểm tâm, Gia Luật Hy đứng lên, bước đến cầm lấy tay nàng: “Chúng ta đi dạo. Ta nhìn không thấy lại làm phiền Điềm Điềm rồi.”

Hừ, tay cũng nắm luôn rồi còn mở miệng nói ra được câu này. Giờ nàng hất tay hắn ra còn có được hay không mới là vấn đề kìa.

Ba người đi dạo qua một lúc lâu mua không ít đồ xong. Niên Khai Điềm nhìn nhìn sắc trời đắc ý cười, “Hết giờ rồi, tiểu tử, người tiếp theo.” Tay rút ra khỏi tay Gia Luật Hy.

Niên Tiêu Kiên lại lấy canh thiếp khác ra xem, “Quán trà, cũng là thời gian này a.”

Niên Khai Điềm ngẩng đầu quán trà đã ở trước mặt rồi. Chỉ thấy bên này Gia Luật Hy đưa tay lấy băng vải xuống, y phục bị một tay của hắn xé rách, lộ ra cẩm bào hoa lệ bên trong. Từ hai bên trái phải có người bước đến thay hắn vận ngoại bào, kèm theo một kim quan hoa lệ thay cho băng vải trên tóc.

Niên Khai Điềm có chút không hiểu, chỉ nghe hắn nói, “Vào trong thôi.” Tay một lần nữa lại nắm lấy tay nàng.

Niên Tiêu Kiên thức thời giơ canh thiếp lên cho nàng xem. Bên trong phần tên của đối tượng phải xem mắt có ghi rõ ba từ Gia Luật Hy. Nàng mở to mắt nhìn nụ cười có chút vô lại trên mặt của Gia Luật Hy, liên tục tự trấn an mình. Ngày mai nhất định xem kỹ canh thiếp trước khi đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện