Niên Khai Điềm từ ngoài bước về Niên phủ, tiền thính vắng vẻ nàng nhìn nhìn sắc trời cũng trưa rồi, có lẽ là mọi người đều nghỉ trưa a. Nàng mại khia cước bộ bước về Điềm viên, trên đường đi còn rất là thảng nhiên ngắm cảnh.
Chỉ là đột nhiên có một bóng dáng bạch sắc lướt qua nàng phi thật nhanh, để nàng kinh hách rồi lại nhanh chóng sốc lại tinh thần chạy theo. Trộm dạo này quá lộng hành rồi, còn dám vào tiêu cục mà trộm, xem lần này ta có bắt được ngươi hay không.
Chỉ là nàng chạy theo bóng dáng đó lại là đến Điềm viên của mình. Người đến xông cửa mà vào để nàng lập tức chạy theo chỉ là mắt đầu tiên nàng nhìn thấy đó chính là bản thân mình đang đau đớn ôm ngực, mà người vừa xông vào kia một thân bạch sắc viền thâm tử, chính là Gia Luật Hy.
Hắn bế nàng lên thần sắc đầy lo lắng gọi nàng, “Điềm Điềm.” Tay đặt lên mạch đập của ‘nàng’.
Chỉ thấy ‘nàng’ phun một ngụm máu ở trước ngực hắn rồi đoạn khí. Hắn ôm lấy thi thể của nàng thống khổ ngửa đầu hét thật to, “Điềm Điềm, ta sai rồi, ta không nên ly khai như vậy, ta sai rồi.”
Nàng đứng đó nhìn hết tất cả chỉ biết đưa tay lên che miệng. Gia Luật Hy luôn điềm tĩnh chỉ vì nàng mới khiến hắn luống cuống như vậy thôi. Nàng muốn bước đến nói cùng hắn “Hy, ta ở đây.” Nhưng hắn lại không thấy được nàng, mắt hắn vẫn còn dùng băng vải che lại. Nàng đưa tay tháo băng vải trên mắt hắn nhưng lại xuyên qua.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Cảnh xung quanh nàng thay đổi, chỉ thấy trước mắt là bia mộ, trên đó khắt tên của nàng, Gia Luật Hy đứng trước đó hai tay hắn nâng lên tháo băng vải xuống. “Điềm Điềm, ta còn một bí mật muốn nói cho nàng nghe, thực ra mắt ta ngoại trừ cùng mọi người khác nhan sắc ra thì mọi thứ đều bình thường.”
Hắn bước đến ngồi bên mộ nàng, ôm lấy bia đá kia, đầu gục lên đó: “Nếu sớm biết nàng ra nông nỗi như vậy ta đã vạch trần Hứa Bộ Nam rồi. Từ lúc nàng quyết định thành thân với hắn ta luôn tự trách bản thân, vì sao chỉ vì lý do không muốn thấy nàng khóc không muốn thấy nàng đau khổ mà giấu nàng. Để giờ đây đến mạng nàng cũng mất, ta nợ nàng rất nhiều.”
Nàng bước đến bên cạnh hắn, ngồi xuống quan sát sắc mặt tiều tụy kia mà mòng chua xót, lại nói không được với hắn, càng không thể đả động được hắn. Kỳ thực nàng muốn nói, không phải hắn nợ nàng, mà là nàng nợ hắn.
Lúc này Hoa Âm cùng Lương Lạc cũng đến, khuyên nhủ hắn rất nhiều nhưng hắn không có nghe.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Cảnh một lần nữa lại chuyển, vẫn ở ngôi mộ đó, Gia Luật Hy vận một thân cẩm bào bạch sắc thuần khiết đứng ở trước mộ của nàng. Nói cùng nàng hắn tra được manh mối Thước nhi bị giết rồi, tra được cái chết của nàng rồi. Qua đó hắn bước được thêm tiêu cục tao ương năm đó là do người sắp đặt trước. Mà hung phạm cũng đã xử trí thỏa đáng bảo nàng an tâm.
Hắn quỳ trước mộ nàng, thấp qua ba ném hương lại bày rất nhiều món ăn nàng thích ra. Sau lại rót rượu cho nàng, lần lượt rưới xuống đất.
“Điềm Điềm, nàng biết không, kỳ thực màu mắt của ta không có kỳ quái, chẳng qua ở hoàng tộc mọi người đều như vậy. Nếu lúc đầu ta dùng thân phận vương gia này cầu thú nàng, nàng sẽ đáp ứng đúng không?”
Nói xong hắn lại tự vả vào miệng mình, nói: “Ta lại nói sai rồi, Điềm Điềm nào phải loại nữ nhân ham danh lợi chứ.”
“Đợi ta, báo hiếu cha nương xong ta lại xuống đoàn tụ cùng nàng.”
“Thê tử của Gia Luật Hy ta cũng chỉ có mỗi một mình Điềm Điềm, không người có thể thay đổi được.”
Hắn cười khổ ngồi trước mộ của nàng, khảy đàn, “Bài này ta khảy vì nàng. Ta không thú được nàng, cũng sẽ không thú người khác, chỉ hy vọng đời sau lại được gặp nàng.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ngày hôm đó, ta xoay chuyển hết thảy kinh đồng
Chẳng vì siêu độ, chẳng vì kiếp sau, chỉ vì hơi ấm của nàng
Một đời đó, ta chuyển sơn chuyển thủy, chỉ vì muốn gặp lại nàng trên đường
~o~
Chuyển sơn chuyển thủy chuyển phật pháp
Chỉ vì muốn gặp lại nàng
trên đường.
Chuyển sơn chuyển thủy chuyển phật pháp
Chỉ vì muốn gặp lại nàng trên đường.
~o~
Hạc trắng trên trời cho ta mượn đôi cánh tinh khiết
Ta sẽ không cao bay xa chạy
Bay đến con đường lý tưởng liền sẽ trở về
Bầu trời chiếu rọi ánh trăng sáng
Để gương mặt nàng trôi nổi trong tim ta
~o~
Gương mặt xinh đẹp của nàng
Lặng lẽ trôi nổi trong tim ta
Gương mặt xinh đẹp của nàng
Lặng lẽ trôi nổi trong tim ta
~o~
Chuyển sơn chuyển thủy chuyển phật pháp
Chỉ vì muốn gặp lại nàng trên đường.
Chuyển sơn chuyển thủy chuyển phật pháp
Chỉ vì muốn gặp lại nàng trên đường.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Niên Khai Điềm che miệng khóc, nước mắt trào ra làm mờ đi cảnh tượng trước mắt nàng, từ nức nở đến khóc rống lên. Thân thể của nàng như bị người lay, bên tai còn vang lên âm thanh ôn nhu: “Điềm Điềm, nàng tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a!”
Niên Khai Điềm mở mắt ra, thấy được tuấn dật chi dung của Gia Luật Hy ở trước mắt, nàng vươn tay ôm lấy hắn, cọ hết nước mắt lên vạt trung y trước ngực hắn: “Hy.”
“Ân? Làm sao lại khóc? Gặp ác mộng sao?” Gia Luật Hy ngồi dậy, khẩn trương ôm chặt lấy nàng trong lòng khẽ vỗ vỗ lưng nàng.
“Hy, Điềm Điềm yêu chàng.” Qua một lát Niên Khai điềm mới có chút làm nũng nói.
“Ta cũng yêu Điềm Điềm.” Dứt lời Gia Luật Hy hạ xuống miệng của nàng một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Niên Khai Điềm nằm trong lòng của Gia Luật Hy, nâng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn, dưới ánh trăng sáng gương mặt của hắn nhu hòa rất nhiều. “Nếu ta có mệnh hệ gì...”
“Nàng nói linh tinh cái gì, sau này không được nói như vậy nữa.” Gia Luật Hy đưa ngón tay thon dài của mình ra ngăn miệng nàng, lập tức chuyển chủ đề: “Nàng nói nhỏ một chút, nếu để hài tử thức giấc thì không tốt.”
Niên Khai Điềm ngồi dậy nhìn đôi nhi tử vừa đầy tháng không bao lâu của mình trong nôi bên giường, khóe miệng lại hơi kéo lên. Những chuyện của đời trước nàng nên quên đi thôi, đời này nàng cùng hắn đã là phu thê, hài tử cũng có tận hai, vậy còn gì để cầu mong nữa.
Gia Luật Hy ôm lấy nàng khẽ nói: “Ta nói lần đầu cũng như lần cuối, sau này không cho phép nàng nhắc đến chữ chết nữa. Cho dù có chết cũng phải ta chết trước nàng.”
“Thế mà bảo yêu thương ta, đến chết cũng dành với ta.” Niên Khai Điềm tựa vào người hắn khẽ trách.
“Ta ở dưới đó đợi nàng, chuẩn bị đầy đủ đón nàng đến nhà mới.” Gia Luật Hy khẽ cười.
Niên Khai Điềm bĩu môi: “Không cho phép.”
“Vậy bất quá cùng đi thôi.”
“Vậy còn nghe được.”
Bên trong phòng chỉ còn nghe được âm thanh trò chuyện của đôi phu thê, lâu lâu lại có tiếng cười khẽ. Ánh trăng hôm nay rất tròn, có lẽ sẽ làm chứng cho đoạn đối thoại kia của bọn họ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hề hề, đáng lý đến đây là hoàn rồi, thế nhưng có hai nàng luyến tiếc phu thê Bạc thị – Gia Luật Cẩn vì vậy ta lại vắt não viết thêm chút xíu về đôi này. Chỉ chút xíu vài chương ngắn ngủi thôi đó nha, các nàng đừng chê đó.
Hy vọng mọi người sẽ thích nha.