“Sư muội, nếu ngươi không tin thì đợi đại sư huynh trở về mà hỏi cho rõ đi.” Bá Cao Minh nhìn thấy Niên Tuệ Nhàn bị ủy khuất tất nhiên không nhịn được rồi. Sư muội thì sao chứ, cũng nào sánh được với Nhàn nhi của hắn.
“Lâu như vậy muội sợ mình đợi không được.” Niên Khai Điềm rũ mi mắt, rèm mi cong vuốt để hai người đối diện nhìn không ra tiếu ý trong mắt nàng.
“Vậy sư muội còn muốn thế nào mới tin a?” Lúc nãy Niên Tuệ Nhàn kể hết với hắn mọi chuyện xong còn nói rằng Hứa Bộ Nam rất yêu thích Niên Khai Điềm nhờ hắn giúp. Hắn đang lưỡng lự bởi Lương Tuấn Hy là bằng hữu đi với hắn cận nhất, nhưng là nàng ta nói rằng Lương Tuấn Hy không thể thay Niên Khai Điềm xử lý sổ sách được, vì vậy hắn chọn cách giúp Hứa Bộ Nam.
“Đây cũng dễ thôi.” Tiếu ý liễm liễm, rèm mi được nâng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Niên Tuệ Nhàn, “Chỉ cần đường muội mau chóng cùng tam sư huynh thành thân vậy mọi chuyện xem như là ta sai, ta nhận lỗi với các ngươi, thế nào?”
Nàng không tin Niên Tuệ Nhàn dám đáp ứng gả. Đời trước sợ là cũng như ăn cơm trước kẻng vậy đi, nàng ta còn không chịu gả vậy làm sao đời này sẽ chịu. Đó là còn chưa nói đến, nếu là gả, vậy đêm tân hôn phải ăn nói thế nào với Bá gia?
Bá Cao Minh vừa nghe lời này cũng cảm thấy có lý, tâm hắn đập liên hồi. Nếu để chứng minh chuyện này mà hắn được ôm giai nhân về nhà vậy thì quá tốt rồi.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng tiếc, để hắn mất hứng rồi, Niên Tuệ Nhàn tách khỏi lồng ngực hắn, ngượng nghịu nói, “Nhưng vậy làm sao được, tỷ tỷ cùng đường tỷ còn chưa gả, làm sao đến lượt ta.”
“Vậy liền không có biện pháp chứng minh rồi.” Niên Khai Điềm nhún vai, “Vậy cũng không nên trách ta không tin ngươi.” Dứt lời nàng liền rời đi. Tam sư huynh a tam sư huynh, ta giúp ngươi đến trình độ này mà ngươi còn nhìn không ra bộ mặt của nàng ta nữa a. Nàng ta căn bản không muốn gả cho ngươi, ngươi nhìn không thấy sao?
Bá Cao Minh mím chặt môi nhìn theo bóng lưng Niên Khai Điềm rời đi, sau lại hỏi, “Sư muội đã nói như vậy rồi, vì sao nàng còn không đáp ứng?” Chỉ là gả cho hắn thôi mà, vì sao lúc nào nói nàng cũng mang cớ này ra, trong khi phụ thân của nàng cũng không có để ý những thứ này mà tìm đối tượng cho nàng gả trước, không phải sao?
“Vậy đợi Hứa sư huynh về mọi chuyện tự nhiên sẽ rõ ràng thôi, ta còn muốn là phụ dâu của đường tỷ cùng tỷ tỷ a.” Niên Tuệ Nhàn miệng cười nhưng đáy mắt lại không cười, nói ra câu này cũng chỉ xem Bá Cao Minh là tên ngốc để lừa thôi.
Thấy đôi mày của Bá Cao Minh ninh chặt, nàng lại ôm lấy cánh tay của hắn làm nũng: “Ngươi đừng như vậy có được không, ta gả cho ngươi liền không có cơ hội làm phụ dâu nữa rồi.”
Bá Cao Minh nghe vậy cũng không còn cảm thấy buồn bực nữa. Hắn trái lại cười rồi đưa nàng xuất phủ mua đồ.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Niên Khai Điềm rời khỏi nơi đó, lập tức đi tìm Khúc thị. Bởi nàng biết nếu Hứa Bộ Nam trở về nàng cũng không làm gì được, vì vậy tốt nhất chính là sớm chặt đứt huyễn mộng của bọn họ đi.
Lúc nàng đến đó chỉ thấy Lương Tuấn Hy đang bắt mạch cho mẫu thân, mà sắc mặt của mẫu thân nàng rất tệ, thậm chí lâu lâu còn buồn nôn nữa. Không lẽ là, tiểu đệ đệ của nàng...hắn đến đây rồi?
Nàng vui vẻ nhảy vào trong chạy đến hỏi: “Mẫu thân, người cảm thấy thế nào rồi, có chỗ nào không khỏe? Có phải chóng mặt muốn nôn không?” Không đợi Khúc thị đáp nàng xoay quay xoay lại, tìm được một hộp mứt gừng trong dược sương của Lương Tuấn Hy, lấy ra một miếng đưa cho Khúc thị, “Người mau ăn cái này đi, tốt lắm a.”
“Nha đầu này.” Khúc thị bật cười cũng nhận lấy cho vào miệng. Miệng thì nói ra những lời lo lắng nhưng tâm tình lại vui vẻ như vậy nếu người không biết còn nghĩ nữ nhi là bất hiếu, thế nhưng đó là nữ nhi của nàng, nàng làm sao không biết nữ nhi lo lắng cho mình được.
Lương Tuấn Hy chẩn xong mạch, thu tay về, báo: “Bá mẫu là ăn không tiêu, để Tuấn Hy ra đan phương, dùng qua vài lần sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Niên Khai Điềm nghe xong câu này, như là cả người rơi xuống vực thẩm không lối thoát vậy. Nàng không tin, túm vai Lương Tuấn Hy nói: “Nhầm rồi, nhất định ngươi không cẩn thận chẩn nhầm rồi., mau chẩn lại đi.” Không lý nào đến hiện tại tiểu đệ đệ vẫn không có tin tức như vậy được, chắc chắn là sơ sót ở khâu nào rồi.
“Điềm Điềm đến cùng làm sao? Những bệnh phổ thông như vậy ta làm sao sẽ nhầm?” Nàng đến cùng lo mong mỏi thứ gì a? Lúc nãy không phải rất tốt sao, đột nhiên bây giờ lại có biểu hiện này, còn đổ thừa hắn chẩn nhầm bệnh nữa chứ.
Hoa nhũ nương mỉm cười
nhớ lại chuyện tối qua, nói: “Vậy là đúng rồi, đêm qua sớm bảo phu nhân tối như vậy đừng dùng hết canh gà, lại không chịu nghe a! Canh gà đó nhiều mỡ còn không chịu hâm nóng lại.”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trời nóng như vậy còn hâm nóng làm sao ăn tiếp.” Khúc thị tuy mệt mỏi nhưng nhớ lại chung canh gà tối qua lại có chút thèm rồi.
Sắc mặt của Niên Khai Điềm sa sầm mắt thường có thể nhìn thấy rõ. Mắt nàng luôn đinh chặt cái bụng của Khúc thị, tả oán tên đệ đệ vô lương tâm, lâu như vậy cũng không thấy trình diện. Đồng ý đời trước nàng vì Hứa Bộ Nam không có chơi với hắn, nhưng đời này nàng đợi hắn xuất thế chơi cùng nàng, hắn lại mãi không chịu báo danh.
“Đúng rồi, Điềm Điềm a.” Khúc thị cầm lấy một cuốn sách trên bàn, đưa cho nàng, “Trong này là những mẫu thêu giá y, ngươi xem thử xem thích mẫu nào?”
Niên Khai Điềm nào còn tâm trạng mà xem chứ, đây là còn chưa nói đến đời trước cuốn này nàng xem đến thuộc lòng rồi. Bất quá, đột nhiên cho nàng xem, sẽ không phải là...
“Mẫu thân, đây là...”
Không để Niên Khai Điềm nói hết lời, Khúc thị trực tiếp đánh gãy, “Ngươi cũng đến lúc thành thân rồi.”
Niên Khai Điềm biết Hoa nhũ nương cùng Lương quản gia cũng không muốn để Lương Tuấn Hy ở rể đâu, mà nàng cũng không muốn ủy khuất hắn, ủy khuất Lương gia. Dù sao hắn cũng là trưởng tử của Lương gia, làm sao nói ở rể là ở rể được.
“Chuyện này tùy mẫu thân quyết định đi, ngoại trừ đại sư huynh ra thì người nào nữ nhi cũng gả.” Nói xong nàng đặt lại sách trên bàn trong sự ngơ ngác của hai nữ nhân mà rời đi.
Lương Tuấn Hy đang thu dọn dược sương thì nghe được câu nói của Khúc thị. Hắn vui vẻ đợi câu trả lời của nàng, ai ngờ đợi được câu nói vô tình như thế của nàng. Hắn nghe tiếng bước chân nàng ly khai, vội vàng thi qua lễ qua loa cầm dược sương chạy theo.
“Điềm Điềm, nàng đứng lại, nàng nói cho rõ đã.”
Niên Khai Điềm chấp tay sau lưng bước như lưu manh ngoài phố, nàng biết hắn nhất định đuổi theo. “Có gì để nói nữa chứ?”
“Chẳng phải nàng đáp ứng gả cho ta rồi sao?” Lương Tuấn Hy bước đến chỗ của nàng, tay hắn vươn ra chuẩn xác túm được vai nàng, buộc nàng dừng lại.
Niên Khai Điềm nhìn mặt đỏ bừng của hắn lúc này rất muốn cười, nhưng lại bày vẻ nghiêm túc nói, “Ta khi nào đáp ứng ngươi?”
“Cái đó....” Lương Tuấn Hy bị chận đến nghẹn, nàng quả thực không có nói câu này, “Nhưng chẳng phải nàng nói sẽ suy nghĩ sao.” Suy nghĩ liền là hiện tại sẽ không tiếp nhận nam nhân khác, không phải là như vậy sao?
“Ta nói sẽ suy nghĩ chính là mang ngươi ra so sánh hết đám nhân khác rồi mới quyết định, có hiểu không?” Lâu rồi không có trêu hắn như vậy, đột nhiên trêu lại có chút vui.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Tuấn Hy không nói, chỉ thấy đôi mày hắn hơi động. Hắn cũng không tin trên đời này có nam nhân nào chịu nỗi nàng như hắn.
Niên Khai Điềm nghĩ hắn giận rồi nên bật cười to, sau đó áp trầm giọng nói: “Ta còn đợi một người, đợi được ta liền gả cho ngươi.” Đây nói rõ, đợi không được, không gả.
Lương Tuấn Hy nghe vậy lập tức ném cho nàng hàng loạt các câu hỏi: “Nàng đợi người nào? Nam hay nữ? Hiện bao nhiêu tuổi rồi? Đã thành thân chưa? Người đó hiện ở đâu? Khi nào sẽ đến phủ?” Thì ra nàng là đang đợi người a, báo hại hắn khẩn trương như vậy. Bất quá, như thế xem như nàng đã quyết định xong, đã cho hắn một hứa hẹn rồi.
“Không biết.” Niên Khai Điềm dùng hai từ để trả lời cho tất cả các câu hỏi của Lương Tuấn Hy. Nàng thực sự không biết khi nào hắn sẽ đến, hy vọng là sớm thôi, chắc sau này nàng sẽ tranh đi áp tiêu với phụ thân quá, nàng muốn có tiểu đệ đệ lắm rồi.
“Vậy ta đợi cùng nàng.” Lương Tuấn Hy nắm lấy tay nàng thâm tình nói xong, cùng nàng bước đi. Chỉ là đợi người thôi mà, hắn đợi được, chỉ là hy vọng người đó mau xuất hiện.