Sự kiện kia qua đi, đột nhiên một hôm Niên Khai Điềm tuyên bố sắp trung thu rồi, nên muốn làm bánh trung thu cho mọi người. Ai nấy lập tức quên đi chuyện của Hứa Bộ Nam mà nom nớp lo sợ bánh trung thu khó phi tang.
Lương Tuấn Hy lại nói, “Ta cùng nàng làm.”
Chính câu này để mọi người chết đi lập tức như được hồi sinh vậy, trong phủ không ai không biết tài nghệ của Lương Tuấn Hy. Cho dù là người chưa từng thử cũng sẽ nghe được những người từng thử nói qua, nên đều rất mong đợi mẻ bánh này.
Trời còn chưa tỏ, trong trù phòng sớm đã nhao nhao ồn ào nhất trong phủ, một đám trù nương trù tử dùng ánh mắt hâm mộ chờ đợi Lương Tuấn Hy xuất hiện. Dạo này hắn không đi áp tiêu cùng Niên Khai Điềm chính là ở trong viện phơi dược không có xuống trù phòng như trước nữa, nên muốn gặp rất khó khăn.
Trong lòng người người đều hy vọng Niên Khai Điềm bị bệnh hoặc có chút không khỏe để bọn họ được nhìn hắn một mắt, không ngờ hôm nay toại nguyện rồi. Vừa thấy hắn bước vào, người người vây quanh hỏi thăm như là nhân vật công chúng vậy.
Lương Tuấn Hy vẫn nho nhã ôn nhuận đáp trả, hắn là xuống trù phòng sớm xem xét một ít nguyên liệu cần dùng trước, ai biết sẽ bị nhiều người vây quanh như vậy đâu. Hắn vẫn kiên nhẫn đáp hết tất cả các câu hỏi cho đến khi nghe được...
“Hy tiểu tử a, ngươi khi nào mới dự định thành thân a, bộ xương già này còn đợi gả tôn nữ cho ngươi a!” Người nói chuyện là một lão bà lặt rau trong trù phòng.
Mọi người ai cũng biết hắn là một lòng đợi Niên Khai Điềm, chỉ là nàng... ai...không biết nên nói thế nào cho tốt nữa. Nhưng dạo trước nghe nói nàng đi xem mắt nên lão bà này nói lời này cũng không người nào ngạc nhiên.
“Đúng a Hy ca, đại tiểu thư cũng đi xem mắt rồi, ngươi còn chờ cái gì nữa?”
“Chi bằng chọn nữ nhi của ta đi, dung mạo của nàng không tệ đâu.”
“Đại thẩm Hy ca nào xem trọng dung mạo a!”
“Phải đó, chi bằng chọn ta đi, dung mạo của ta tuy là không tốt như đại tiểu thư nhưng nữ hồng rất tốt, vẫn có thể giúp Hy ca nâng khăn sửa túi a!” Có người không ngại tự quảng cáo mình.
“Ngươi có cần nói quá như vậy không? Những chuyện đó Hy ca cũng biết cần gì ngươi giúp.” Nữ tử hùng hổ nói xong lại e lệ kéo tay áo Lương Tuấn Hy tự đề cử mình, “Ta cũng không kém nàng đâu, Hy ca suy nghĩ chút đi.”
“...”
Bên trong trù phòng vì chuyện này mà lời qua tiếng lại tranh cãi ầm ĩ không dứt.
Hoa nhũ nương còn chưa bước đến cửa trù phòng đã nghe nhi tử nhà mình như món hàng hiếm có bị tranh giành lập tức sợ hắn thiệt thòi mà chạy vào xem. Chỉ thấy hắn bình an vô sự đứng ở một bên, đám nữ nhân từ già đến trẻ đứng ở sau lưng hắn tranh cãi.
Lương Tuấn Hy lập tức đỏ mặt không biết nên đáp thế nào cho phải. Điềm Điềm nói với hắn phải chờ, chính là không thể nói ra được. Nghe được tiếng bước chân, hắn nhẹ gọi: “Nương, người xuống đây làm gì a?”
Hoa nhũ nương bước đến chỗ hắn, mặt tỉ mỉ quan sát một lượt thấy hắn không có gì mới thở phào nhẹ nhõm, “Sớm như vậy đã chạy đến nơi này a, đại tiểu thư còn chưa thức giấc ngươi gấp cái gì?”
Lương Tuấn Hy lại rất hiếu thảo thay Hoa nhũ nương bóp vai, “Nương a, nhi tử là lo lắng nguyên liệu hôm qua mua không đủ, vả lại muốn bày sẵn nàng đến chỉ cần làm là được rồi.”
Hoa nhũ nương nghe đến đây lòng đột nhiên trầm xuống, âm thanh cũng chỉ có mang theo đau lòng mà khẽ vang lên: “Sau này những chuyện này nói cùng nương là được rồi, nào cần tự mình làm.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Lương Tuấn Hy mỉm cười đáp, “Nương xem, mọi người thay nhi tử lấy sẵn ra từ rất lâu rồi.” Tay hắn chỉ lên trên bàn to trước mặt. Đây là lúc nãy mọi người nói cùng hắn, cũng chỉ rõ cho hắn biết thứ nào để ở đâu.
Hoa nhũ nương kéo tay hắn xuống lại quay sang đám người vẫn còn lo tranh cãi chưa biết đến sự tồn tại của mình, “Các ngươi cãi đủ chưa? Thời thần không còn sớm nữa, điểm tâm chuẩn bị xong chưa?”
Lúc này mọi người lập tức chạy về vị trí của bản thân nhanh tay chuẩn bị. Âm thanh ồn ào khi nãy lập tức biến mất, thay vào đó là âm thanh dao thớt độc thuộc về trù phòng.
Lương Tuấn Hy kiểm kê xong mọi thứ, hắn nói với Hoa nhũ nương, “Nương, nhi tử rời đi trước.”
Hoa nhũ nương không đành lòng khuyên nhủ: “Trở về nghỉ ngơi thêm một chút đi, đại tiểu thư phải dùng xong điểm tâm mới đến đây.”
“Nhi tử đã biết, nương an tâm.” Lương Tuấn Hy được đồng ý lập tức rời khỏi trù phòng, để lại biết bao trái tim tan nát, cùng ánh mắt lưu luyến dõi theo bóng lưng hắn.
Hắn về viện đã nghe Lương quản gia cằn nhằn Lương Vân Kha: “Đại ca ngươi sớm như vậy không ở, ngươi còn có thể ngủ ngon như vậy? Mau thức dậy cho ta!”
Lúc trước thì không nói, nhưng hiện tại khác rồi, Lương Tuấn Hy không những đại nạn không chết mà đám người kia lại tận mắt nhìn thấy võ công của hắn nữa, vì vậy Lương quản gia rất lo lắng hắn xảy ra chuyện. Không cần nói đến bên ngoài người người đến muốn đề thân, đến người trong phủ cũng là chạy đến nịnh hót hắn cùng thê tử. Hắn sợ Lương Tuấn Hy bị vây đến ác cảm với nữ nhân nên vẫn là để Lương Vân Kha theo bên cạnh mới an tâm.
Lương Vân Kha đang ngủ bị ép buộc ngồi dậy, đến chăn ấm cũng bị kéo ra khỏi người khiến hắn rất khó chịu. Mà biết làm sao bây giờ, ai bảo đại ca gây chú ý lớn như vậy chứ. Mắt hắn vẫn còn lim dim, đầu óc vẫn còn chưa
tĩnh táo, không biết đã tiếp thu được những gì Lương quản gia nói không.
“Cha, nhi tử về rồi, người không cần gọi nhị đệ thức giấc như thế.” Lương Tuấn Hy bước chân vào phòng, theo thói quen sẽ là ngồi bên cạnh Lương Vân Kha như là bản thân chuẩn bị ngủ tiếp vậy.
Lương quản gia biết rõ hắn sẽ nhìn không thấy nhưng vẫn đưa tay đẩy Lương Vân Kha vẫn còn mù mờ ngồi bên giường xuống, sau đó thay hắn đắp lại chăn, “Haha, ta nào có gọi hắn thức dậy, chỉ là bước vào thấy hắn đá chăn xuống đất sợ hắn lạnh nên giúp nhặt lên thôi.”
Sau đó lại quay sang chỉ trích Lương Vân Kha, “Ngươi a, lớn như vậy rồi còn ngủ không yên ổn, nhỡ nhiễm lạnh thì sao, lần sau nhất định phải nhớ kỹ, mau ngủ tiếp đi.” Lại quay sang Lương Tuấn Hy nói: “Ta ra ngoài đây.” Cuối cùng ra ngoài cũng không quên cẩn thận khép cửa lại.
Lương Vân Kha không có nói câu nào, tiếp tục ôm chăn ngủ. Dù gì hắn cũng đã sớm quen chuyện này rồi. Tối thì hắn không được phép ngủ sớm hơn đại ca, sáng lại phải dậy sớm hơn, hắn cũng có phải thần thánh đâu nào biết đại ca lúc nào muốn thức lúc nào muốn ngủ. Bất quá giờ hắn rất buồn ngủ, mà đại ca cũng trở lại rồi, an ổn ngủ thôi.
Lương Tuấn Hy mím chặt môi ngồi bên giường không nói, hắn biết cha nương thiên vị hắn không phải là chuyện ngày một ngày hai, hắn cũng có góp ý họ chỉ đáp qua loa. Chỉ tội nhị đệ, lúc nào cũng sẽ âm thầm chịu đừng, không oán không trách. Hắn tự trách nhị đệ chỉ nói rằng bản thân sinh ra đầy đủ hơn hắn, thế nên cha nương như vậy cũng là điều dễ hiểu.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Hắn cũng không ngủ mà chỉ ngồi đó, không biết ngồi được bao lâu thì Lương Vân Kha cũng ngủ dậy. Vốn là vươn vai ngáp một cái thật to, ai ngờ đảo mắt thấy đại ca ngồi đó, hắn vội kiềm cái ngáp lại hỏi: “Đại ca thức dậy từ lúc nào? Sao không gọi ta?”
Lương Tuấn Hy lại không có chút gấp gáp nào, chỉ nhàn nhạt nói: “Sắp đến tảo thiện chưa?”
Lương Vân Kha bước đến cửa sổ, mở ra, nhìn sắc trời, “Chừng một khắc nữa đến tảo thiện.”
“Thật xin lỗi, lúc nào cũng để nhị đệ chịu thiệt thòi vì ta.” Lương Tuấn Hy cúi đầu đầy áy náy, hai tay đặt trên đùi cũng sớm nắm chặt lại. Nếu mắt của hắn bình thường thì nhị đệ nào bị ủy khuất như vậy, đều do đôi mắt này mà ra.
Lương Vân Kha biết đại ca dằn vặt, hắn bước đến vỗ vai đại ca ha ha cười: “Đại ca nói đi đâu, chúng ta là huynh đệ, sao lại nói đến xin lỗi thiệt thòi gì đó chứ.”
Biết có nói thêm cũng không ít lợi gì, Lương Tuấn Hy thở dài một hơi đứng lên: “Vậy mau chóng rửa mặt đi, ta đến chỗ Điềm Điềm.” Dứt lời hắn cũng đi ra ngoài.
“Đại ca, khoan đi đã, đợi ta chúng ta cùng đi a!” Để đại ca đi một mình thể nào cha nương cũng lại cằn nhằn hắn cho xem.
“Không cần, lúc này ở trong phủ, đâu có ra ngoài, lại nói đến chỗ Điềm Điềm không người dám động ta.” Lương Tuấn Hy vẫn biết Lương Vân Kha là lo lắng thứ gì, nhưng hắn đến chỗ nàng cơ mà, vả lại hắn cũng không có bị đám nữ nhân trong phủ bám theo.
Ai biết Hoa nhũ nương bước vào, mang theo một khay điểm tâm, thanh mang tiếu ý vang lên, “Các ngươi dùng điểm tâm trước đi.”
Lương Tuấn Hy bước lên muốn thay Hoa nhũ nương bưng khay nhưng nàng lại sớm một bước đặt lên bàn. Thế nên hắn chỉ có thể nhẹ ấn nàng xuống ghế: “Nương cũng dùng dùng điểm tâm đi, không cần lo cho chúng ta. Nhi tử đi gọi cha vào.”
Nhưng Hoa nhũ nương lại kéo tay hắn không để hắn đi, “Để Vân Kha đi là được rồi.”
“Phải đó đại ca.” Lương Vân Kha cười hề hề muốn cất bước, ai biết Lương Tuấn Hy âm lạnh khẽ nói: “Đứng lại.”
“Nhị đệ còn chưa rửa mặt, vẫn là để nhi tử đi.” Ý hắn đây là trách cha nương quá thiên vị hắn.
Nhưng Lương quản gia lại rất thức thời, biết chọn thời gian bước vào, “Không cần tranh nhau gọi nữa, ta đến rồi.” Miệng cười hề hề như bản thân rất có phúc có được hai nhi tử hiếu thuận, nhưng mắt hắn lại đang lườm Lương Vân Kha.
Lương Vân Kha nuốt ngụm nước bọt lập tức cúi đầu. Nhất định cha trách hắn đến mặt còn chưa rửa trong khi đại ca sớm đã chỉnh tề y phục rồi. Ai mà biết đại ca thức giấc sớm như vậy đâu chứ.
“Được rồi được rồi, mau ngồi xuống dùng điểm tâm thôi.” Hoa nhũ nương tránh Lương Tuấn Hy nghi ngờ nên mới nhanh chóng mở thanh phá tan không khí quái lạ trong phòng.
Lương Tuấn Hy ngồi xuống lại liên tục hỏi cha nương vì sao lại thiên vị hắn, ủy khuất Lương Vân Kha. Như đôi phu thê kia vẫn đáp qua loa như những lần trước, đến ngắt câu cũng chưa hề thay đổi.