Trùng Sinh Chi Phúc

Nhạn thanh xuất giá


trước sau

Trong Điềm viên, Niên Khai Điềm ngồi bên cạnh Lương Tuấn Hy liên tục than vãng, “Ngươi nói, đường tỷ có phải là bị kích thích đến cuồng rồi không? Đột nhiên lại nói cùng mẫu thân rằng muốn thành thân, lại còn chọn một tên nhà nghèo ở ngoại thành nữa chứ. Ngày thành thân lại còn qua loa chọn gấp, phải trước đường muội nữa.”

Hai hôm Lương Tuấn Hy không đến nàng khuyên đến mỏi miệng mà Niên Nhạn Thanh cũng không chút lay động. Đã vậy nhị thúc còn đáp ứng nữa chứ, thật đúng là điên cả rồi.

Lương Tuấn Hy ngồi đó mài mực, khẽ nói với nàng, “Nếu nhìn người mình thích thành thân mà đau lòng, chi bằng rời đi trước.”

Niên Khai Điềm mím môi trừng mắt hắn một lúc, sau lại nắm tai hắn kéo đến chỗ mình, “Vậy nếu ta không biết chuyện của Hứa Bộ Nam thì ngươi cũng sẽ bỏ đi đúng không?”

Lương Tuấn Hy nghiên người sang phía nàng, mặt hơi nhăn vì đau: “Làm sao có thể, nàng đừng nghĩ đến ác mộng đó nữa, ta làm sao bỏ đi để Điềm Điềm của ta gặp nạn được.” Tay hắn đặt lên bàn tay nàng đang túm lỗ tai của hắn, hoàn toàn không dùng lực, cũng không có kéo ra, chỉ là đặt lên mà thôi.

Niên Khai Điềm tủm tỉm cười, hài lòng buông tay, nếu đời trước không phải nàng đuổi hắn cũng sẽ không đi đâu, nàng biết rõ mà. “Ai là của ngươi? Không biết xấu hổ.”

Lương Tuấn Hy chỉ cười không đáp. Chính vì không biết xấu hổ nên mới có được nàng, nếu là như nữ nhân động chút xấu hổ, sợ là Hứa Bộ Nam không còn nữa cũng không đến lượt hắn.

Lúc này Niên Nhạn Thanh cúi đầu từ ngoài xông vào, không nhìn đến ai chạy thẳng vào phòng. Niên Khai Điềm lập tức thu hồi nụ cười trên môi, mặt mang đầy thần sắc trầm trọng, nhìn đến khi phòng kia đóng cửa một cái thật lớn mới thôi.

“Ngươi nói, có phải tam sư huynh quá không có mắt rồi không?”

“Những chuyện này không phải người nào mắc phải cũng còn lý trí mà suy nghĩ thấu đáo được. Chúng ta giúp không được rồi.” Lương Tuấn Hy mài xong mực liền nói với nàng, “Tính sổ sách thôi.”

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Lại qua đi mấy ngày, hôm nay Niên Nhạn Thanh xuất giá. Nàng ta cũng không trở lại viện mà ngày trong Điềm viên mặc giá y được Niên Khai Điềm đỡ lấy bước ra ngoài.

Ngoại trừ Thước nhi vì có chút sỏa cười híp mắt liên tục vỗ tay cười nói ra thì người người đều trầm lặng, hoàn toàn không có không khí vui vẻ của đại hôn. Mà bên ngoài, đoàn người nghênh thân cũng không nhiều, chỉ có hai người cầm hai tấm biển gỗ khắc chữ hỉ thật to, hai người thổi kèn, hai người khua chiên cùng bốn kiệu phu đơn giản mà thôi. Cả hỉ nương cũng không có.

Niên Nhạn Thanh cũng không có mang theo bất kỳ thứ gì đến phu gia. Nàng chỉ cho nha hoàn thiếp thân cầm bọc y phục phục sức đơn giản theo nàng gả đi mà thôi. Thế nên lúc này đây, cũng chẳng có thêm người nào bồi giá, dù gì cũng gả cho nhà nghèo, mang theo một nha hoàn thiếp thân cũng là rất khoa trương rồi.

Niên Nhạn Thanh xoay người cúi lạy bái biệt Niên Khánh Tụ thì nghe được hắn không đành lòng nói: “Vẫn là để phụ thân đích thân tiễn ngươi đến đó, tránh bị người khi dễ.”

Niên Nhạn Thanh hơi lắc đầu cự tuyệt nhưng vẫn không hề nói chuyện. Bởi mọi người đều thương tâm nên không có lưu ý, còn Niên Khai Điềm thấy rõ ràng vai của nàng ta run lên, chứng tỏ là đang khóc. Nàng cũng từng đề nghị như Niên Khánh Tụ nhưng nàng ta cũng từ chối, biết làm sao được.

Lương Tuấn Hy biết Niên Khai Điềm không vui, nên nắm tay nàng khẽ giọng nói: “Biết đâu sau khi xuất khuê nhị tiểu thư sống tốt hơn thì sao? Nàng nên vui thay nàng ta mới đúng.”

“Ân.” Niên Khai Điềm vô lực đáp một tiếng, mắt nàng lúc này đẫm lệ rồi. Đời trước trong Niên phủ chỉ có mỗi đại hôn của nàng, Niên Tuệ Nhàn gả đến cũng là phải đi trắc môn, mà cũng không có được bái đường nên không có tràng diện lớn như vậy. Nghĩ lại lúc đó mẫu thân chắc cũng đau lòng như vậy đi, một đời nàng chỉ biết nghĩ cho mình, quá mức vô tâm.

Niên Tuệ Nhàn khóc lóc thương tâm nắm lấy tay Niên Nhạn Thanh như là không nỡ rời xa tỷ tỷ vậy. Đây để mọi người cảm động đến rơi lệ, nhưng Niên Nhạn Thanh lại lạnh lùng rút tay trở về, xoay người bước lên kiệu hoa.

Pháo nổ, kèn trống vang lên cứ thế mà rời khỏi thành. Dân chúng nhìn theo mà ngao ngán, rõ ràng người được cầu thú nhiều nhất trong Niên gia là nàng thế mà nàng toàn lắc đầu để giờ đây gả đi thế này khác nào dọn hành lý mà rời khỏi nhà thôi. Đương nhiên mấy nhà hay đến cầu thú nàng nhìn thấy cảnh này thì hả hê vô cùng.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Niên Khai Điềm cùng Lương Tuấn Hy đến chuồng bồ câu cho bồ câu ăn. Đúng lúc này Bá Cao Minh cũng đến, hắn đến là thuyết phục Lương Tuấn Hy cùng hắn nghênh tân nương vào cửa.

Niên Khai Điềm mím chặt môi nhìn Bá Cao Minh chằm chằm, bất quá Lương Tuấn Hy nói rất có lý, vì vậy nàng cũng không tiện nói thêm. Do sắp thành thân hắn không thể gặp Niên Tuệ Nhàn được, mà bản thân hắn cũng không thích Niên Nhạn Thanh vì vậy hắn chỉ vừa mới đến thôi.

Một tên vô lại như Hứa Bộ Nam cũng nhìn trúng Niên Nhạn Thanh, thế mà tên tam sư huynh mắt để trên đầu này lại nhìn trúng Niên Tuệ Nhàn. Vậy thôi hắn cũng nên học Lương Tuấn Hy dùng băng vải bịt mắt luôn đi, tránh người ta nói hắn có mắt cũng như không có.

Lương Tuấn Hy ôn tồn đưa ra đề nghị ám ý cự tuyệt, “Bá huynh tìm Vân Kha giúp đi.” Đón dâu hắn chỉ đón một mình Điềm Điềm thôi, những
người khác hắn đều không có hứng thú.

“Đã tìm rồi, nhưng hắn bị Thước nhi đeo bám căn bản không rời người được. “ Bá Cao Minh chán nản nói. Kỳ thực không phải hắn không có người cùng đón tân nương, chỉ là từ hôm đó đến nay lòng hắn vẫn tồn tại câu nói khi đó của Niên Nhạn Thanh rất muốn hỏi. Nhưng lại tìm không được lý do nên mới dùng lý do này để nhập đề.

Niên Khai Điềm nhếch môi không chút tư vị. Lương Vân Kha đây là biết rõ con người của Niên Tuệ Nhàn nên mới không chịu giúp. Mấy hôm nay mỗi lần hắn đến đưa kẹo, Thước nhi cũng chỉ nhìn kẹo nào có nhìn hắn, chỉ khi nào thấy hắn mà không có kẹo Thước nhi mới ôm chặt không buông mà thôi.

Nàng để một bọc thóc lên bàn, rồi mở chuồng bồ câu ra. Có lẽ hôm nay cho bọn chúng ăn trễ hơn mọi hôm nên chuồng vừa được mở, đám bồ câu ào ạt bay ra ngoài, lao đến chỗ bàn. Bá Cao Minh lập tức xoay người tránh, nhưng vì đám bồ câu quá đông nên hắn ngã xuống, trong vạt áo trước ngực hắn rơi ra một vật.

Bá Cao Minh vẫn còn chưa biết gì chỉ hơi cau mày đứng lên phủi phủi bụi trên người. Lúc để tay lên trước ngực đã thấy trống rỗng, hắn vội vã nhìn xuống đất tìm kiếm. Ai biết vừa nhìn thấy vật mình quý trọng còn chưa kịp làm gì đã thấy một bàn tay ngọc ngà nhặt lên rồi

Niên Khai Điềm nhìn thấy vội vã bước đến nhặt lên nhìn nhìn, sau đó từ mũi hừ ra một tiếng, trước mặt hắn lắc lắc đồ nhặt được trên tay, “Tam sư huynh đây là thế nào? Ngươi sắp thú đường muội lại giữ đồ của đường tỷ?” Nếu như là từ trong ngực áo của hắn rơi ra, vậy hai đời hắn đều là mang theo thứ này trong người? Vậy vì sao hắn sẽ thích Niên Tuệ Nhàn mà chán ghét Niên Nhạn Thanh?

Bá Cao Minh mạc danh kỳ diệu nhìn chằm chằm Niên Khai Điềm nói không nên lời, tay vốn muốn vươn ra đoạt lại cũng dừng giữa không trung, động cũng không thể động. Cái này...cái này là của Niên Nhạn Thanh? Không thể nào.

“Sư muội vừa nói gì?” Biểu hiện trên mặt của hắn đầy mờ mịt như bị phủi một tầng bụi vậy, toàn cơ mặt đều đông cứng rồi.

“Cái này của đường tỷ, của đường tỷ, ngươi đã nghe rõ chưa?” Niên Khai Điềm nói xong đưa cho Lương Tuấn Hy, “Hy, ngươi nói hắn nghe cái này của người nào!”

Lương Tuấn Hy không cầm chỉ cảm nhận một mùi sơn chi nhàn nhạt xông vào mũi, nhẹ nhàng đáp, “Là của nhị tiểu thư.”

“Không thể nào, không thể nào, các ngươi gạt ta.” Bá Cao Minh sải một bước chân to đến bàn, hai tay hắn hung tợn bỗ mạnh đến bàn để đám bồ câu hoảng sợ bay tứ tung, “Làm sao có thể như vậy được, Hy huynh ngươi không nên lấy chuyện này ra đùa giỡn.”

Đây là năm đó nàng đích thân đưa cho hắn, làm sao có thể nhầm lẫn được. Hắn vẫn luôn trân quý giữ đến hiện tại, bất luận kẻ nào hắn cũng không cho chạm vào, vậy làm sao có thể bị người tráo được. Đó còn chưa kể sơn chi hoa được tú tinh xảo ở bên trên túi hương nữa chứ.

“Bá huynh, nhị tiểu thư thích sơn chi, tam tiểu thư thích linh lan, đây là chuyện hạ nhân trong phủ ai cũng biết. Không tin ngươi có thể tùy tiện gọi một người đến hỏi.” Lương Tuấn Hy nhàn nhạt nói thêm hai câu như thế. Đây là hắn từng ngửi được mỗi lần Niên Nhạn Thanh đến gần, nên đã từng mở miệng hỏi nên biết được chuyện này.

“Là do Lan Châu không thể trồng được hai loại hoa này nên bọn họ đều tưởng niệm mà tú lên y phục.” Niên Khai Điềm bồi thêm chi tiết Lương Tuấn Hy không biết.

Bá Cao Minh vẫn chưa tin tưởng nói, “Vậy sư muội nói ta biết, vì sao ta chỉ thấy y phục của Nhàn nhi tú sơn chi, lại chưa từng thấy qua y phục của nhị tiểu thư tú sơn chi?” Lần nào hắn gặp được Niên Tuệ Nhàn nàng cũng sẽ vận y phục có tú sơn chi. Không cần biết là tay áo, chân váy, khăn tay hay phi bạch đều sẽ tú một cành sơn chi.

Niên Khai Điềm lập tức đỏ mặt cắn môi nói không nên lời. Niên Nhạn Thanh có tú sơn chi nhưng tú trong áo yếm, nàng là sao có thể nói ra câu này được. Còn Niên Tuệ Nhàn, y phục của nàng ta vừa có linh lan vừa có sơn chi, nàng nghĩ bọn họ nhớ hai loại hoa đó thôi, ai biết có mục đích bên trong là gì. Chỉ là nghe lời của Bá Cao Minh hôm nay, đột nhiên nàng có chút thông suốt rồi.

“Tóm lại là y phục của đường tỷ có tú sơn chi, nhưng ngươi mãi mãi sẽ không thấy được đâu.”

Bá Cao Minh hít một hơi sâu nói: “Hai người đừng đi đâu cả, đợi ta trở lại, ta trở về lấy ít đồ.” Nói xong hắn chạy đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện