Nhiếp Ngôn trả phí thuê xong thì một lão nhân bị què một chân xuất hiện.
Nhìn thấy lão nhan đó thì Nhiếp Ngôn càng chắc chắn thêm chính là hắn!
- Các hạ tôn kính, ta là Nhân Tắc Lai Tư, mẹc xi ngài mướn ta. Ta cùng người nhà của ta gửi đến ngài lòng biết ơn chân thành nhất.
Nhân Tắc Lai Tư với vẻ mặt già nua, mặc một bộ bố y rách nát, lộ ra ngoài làn da tiều tụy như vảo cây, thiếu mất một chân, diện mạo thì thôi khỏi nói, không còn điểm nào để mà ‘chê’ được hết.
Nhân Tắc Lai Tư còn có người nhà, cái này cũng hợp tình hợp lý.
- Cửa hàng này giao cho ngươi quản lý, còn hoạt động ra sao thì ta sẽ nói cho ngươi biết.
Nhiếp Ngôn nói với Nhân Tắc Lai Tư, hắn đang nghĩ làm thế nào để tận dụng kỹ năng giao tiếp của Nhân Tắc Lai Tư như thế nào cho hợp lý, tạm thời thì để hắn quản lý dược điếm đi vậy.
Giao dược điếm cho Nhân Tắc Lai Tư quản lý, Nhiếp Ngôn tương đối yên tâm, nhân viên có danh dự trên 30 sẽ không biển thủ cửa hàng, huống chi Nhân Tắc Lai Tư có danh dự tới 37.
Nhiếp Ngôn sửa sang lại cửa hàng một ít, đem những dược tề mà Điểu Bất Thặng Đản chế ra được đều đem qua bên này bán, mặc khác dán thống báo tuyển dụng chiêu mộ Dược Tề sư, nghề các loại vân vân. Để dược điếm phát triển được chỉ dựa vào một Dược Vương trong tương lai thì không đủ, còn phải có một số trung cấp Dược Tề sư nữa mới được.
Suy nghĩ đặt tên cho điếm, Nhiếp Ngôn đã chọn tên Tinh Không, cái tên không đặt biệt, nhưng cũng dễ nhớ.
Bảo Nhân Tắc Lai Tư bắt đầu tiêu thụ hắc thủy dược tề nguyên liệu và phối phương, vì không muốn bại lộ thân phận nên Nhiếp Ngôn đã ẩn tên chủ điếm đi.
Mỗi phần nguyên liệu hắc thủy dược tề có giá 20 ngân tệ, một bình thành phẩm thì 60 ngân tệ, còn phối phương thì 30 bạc một quyển, giá cao hơn so với thị trường, nhất là phối phương, có hơi cao, các công hội có mua hay không thì giá vẫn vậy không giảm, bán được bao nhiêu thì đở bấy nhiêu, còn mà không được thì bán tháo ra cũng không muộn.
An bài tất cả xong, nhìn lại cửa hàng, bên trong trống rỗng, sau này để thêm nhiều dược tề nữa bổ sung thêm vậy là có thể chính thức đưa vào hoạt động rồi.
Hiện tại nhóm Dược Tề sư cấp bậc còn thấp, mặc dù thông báo tuyển dụng nhiều nhưng mà chắc chắn cấp không cao, cho nên cũng không cần sốt ruột, Nhiếp Ngôn bước chân ra ngoài.
- Ý, chỗ này mở dược điếm hồi nào vậy ta?
3 người chơi vừa đi ngang qua, phát hiện dược điếm của Nhiếp Ngôn, ở trong 1 đống nhà rách nát lại có một cái nhà tinh xảo mới tinh xuất hiện, vậy thì làm sao mà người ta không thấy được chứ
- Chúng ta qua xem thử
3 người chơi đi qua bên dược điếm, vừa nhìn tới thì thấy Nhiếp Ngôn từ bên trong đi ra
- Ý, anh bạn, dược điếm nào cậu mở ah?
Người hỏi Nhiếp Ngôn có tên Thập Phân Hào Sảng, dàng người như trâu của Chiến Sĩ, cao cở 1 thước 9, lúc nói chuyện thì giọng lớn kinh người.
Nhiếp Ngôn nhìn Thập Phần Hào Sảng, cười nhẹ nói:
- Ta cũng là đi ngang qua thấy thế nên vào xem thử, coi chừng nào mới khai trương.
- Oh thế ah, cám ơn, Thác Bạt chúng ta vào xem thử coi có bán máu bình hay mana gì không.
- Hình như là không có bán đâu.
Nhiếp Ngôn nói với Thập Phần Hào Sảng, dù sao thì dược điếm cũng chưa có mở cửa
- Dược điếm mới mở, chắc chưa có gì bán đâu.
Một âm thanh có vẻ lười biếng truyền tới, Nhiếp Ngôn nhìn qua sau lưng Thập Phần Hào Sảng, đó là một người trẻ tuổi, Thánh Kỵ Sĩ, diện mạo anh tuấn, nhưng mà lôi thôi lếch thếch, có vẻ hơi lười nhác gọi là Thác Bạt, cái tên này cũng có chút quen, nhìn lại thì người đó không phải là người quen. Nhiếp Ngôn bước ra ngoài, sánh vai đi ra với bọn Thập Phần Hào Sảng.
- Ngay cả bình máu với mana cũng không có, mở cửa làm giề, nhưng mở tại nơi hẻo lánh như thế này chắc là có hàng gì đó rồi.
Một Áo Thuật Pháp Sư nói.
Thập Phần Hào Sảng và 2 người đó tiến vào dược điếm.
- Kháo, là hắc thủy dược tề còn có phối phương.
- OMG, bán mắc như vậy ah.
Nhiếp Ngôn vừa đi ra tới đường cái thì giọng của Thập Phần Hào Sảnh vang tới, bọn họ không nghĩ được là chỗ nào lại bán thứ bỏng tay hắc thủy dược tề, các đại công hội muốn tìm phối phương mà còn chưa có, nơi này lại bán, chỉ cần điều này là biết ông chủ chỗ này nhất định không đơn giản.
Nhiếp Ngôn nghe được âm thanh của Thập Phần Hào Sảng, đứng lại một lát, sao đó lững thững rời đi. Đã có người phát hiện ra chỗ này bán hắc thủy dược tề, chắc chắn 100% tin tức này sẽ truyền ra rất nhanh, nhưng công hội cần hắc thủy dược tề nếu biết chắc chắn sẽ tới mua, nếu cần nhiều chắc chắn sẽ đặt hàng số lượng lớn.
Hắc thủy dược tề rất là hiếm ở thị trường, càng không phải nói tới là phối phương, khẳng định có rất nhiều người hứng thú.
- Nhiếp Ngôn, ngươi đang ở đâu vậy?
Đường Nghiêu pm hỏi Nhiếp Ngôn.
- Ta đang ở Tạp La Nhĩ thành, ngươi luyện cấp với nhóm Vũ Lam thế nào rồi?
- Ta hiện tại đã cấp 6, thế nào, thăng cấp tốc độ nhanh không?
Đường Nghiêu có chút đắc ý nói. Hắn hiện tại vận dụng ma pháp ngày càng thành thục, Nhiếp Ngôn cấp bọn hắn vài chỗ luyện quái cấp thấp rất là lý tưởng nên hắn lên cấp rất nhanh.
Nếu Nhiếp Ngôn nói cho Đường Nghiêu biết mình đã cấp 9, không biết Đường Nghiêu có phản ứng gì đây.
- uh, không tồi.
Nhiếp Ngôn nói, tốc độ luyện cấp như vậy đã là rất nhanh rồi, nhưng so với đi đánh Lang Nhân tinh anh ở Tác Tư sơn cốc thì hơi chậm tí.
- Ta mới gặp Trần Bác, tên kia miệng đầy phân, phun tùm lum, lại muốn PVP với ta, kết quả là ta cho hắn một cái Viêm Bạo bật ngửa. Lại xúi Vũ Lam, Yểu Yểu đuổi ta đi, lại không xem lại bản thân mình, trong đoàn đội không ai để ý tới hắn nữa, ngay cả Bạch Khai Thủy cũng đứng về phía ta, tên Trần Bác cảm thấy
không còn mặt mũi nào nên đã tự ra đoàn rồi.
Đường Nghiêu cao hứng nói.
Đánh bại Trần Bác, còn đuổi hắn ra khỏi đoàn, trong lòng Đường Nghiêu cực kỳ đắc ý.
Đường Nghiêu một thân Trục Hỏa Giả, tăng thương tổn Hỏa hệ, dựa theo tình hình hiện tại thì những tinh anh trong các công hội đều có sát thương Hỏa hệ cao nhất cũng như vậy, dựa vào trang bị như tên Trần Bác làm sao mà chịu được một đòn Viêm Bạo của Đường Nghiêu. Thân là Đạo Tặc lại để cho Đường Nghiêu thi triển ra Viêm Bạo hắn quả thật bại là đúng. Nếu Nhiếp Ngôn ra tay thì Đường Nghiêu không có khả năng thi triển Viêm Bạo.
- Ngươi phải cẩn thận, tên Trần Bác là cái thằng thù dai, hắn sẽ muốn đòi lại mặt mũi mà tìm ngươi gây sự.
Nhiếp Ngôn lo lắng Trần Bác sẽ gây sự với Đường Nghiêu, dù sao Trần Bác cũng không phải là một người có lòng dạ tốt.
- Sợ gì, cùng lắm là đánh hắn vài lần.
Đường Nghiêu hiện tại rất là tự tin với thực lực của chính mình.
Đường Nghiêu chính là một người đỉnh đạc như thế, cho dù Nhiếp Ngôn nhắc nhở hắn thì hắn cũng không chú ý tới. Nhớ kiếp trước Đường Nghiêu gặp chuyện ở quá rựu, thì Nhiếp Ngôn lại đau xót, huynh đệ nếu đời này có người làm hại tới ngươi thì ta sẽ bắt hắn trả giá gắp bội, gắp mấy chục lần, mặc kệ là du hí hay là đời thực
Nhiếp Ngôn hít sâu một hơi, bình tỉnh lại.
- Cẩn thận một chút vẫn hơn.
- Ngươi muốn cùng ta đi luyện cấp không? Mấy mỹ nữ trong đội rất nhớ ngươi.
- Ta còn chút việc, các ngươi tự mình luyện đi, luyện cấp với các ngươi quá chậm.
Nhiếp Ngôn thuận miệng nói.
- What?, ngươi cấp mấy rồi?
Đường Nghiêu sửng sốt, hắn bỗng nhiên quên là mình chưa hỏi cấp của Nhiếp Ngôn.
Ta cấp 9 vài phần trăm, không nói cho người khác biết, lại nói ta khoe khoang.
Nhiếp Ngôn nói, huynh đệ một nhà hắn sẽ không giấu diếm cấp bậc của mình.
- Pà mợ, nhanh vậy, ngươi luyện như thế nào vậy?
- Chờ ta xử lý mấy chuyện bên này rồi dẫn ngươi đi luyện cấp, rồi biết thôi.
Nhiếp Ngôn nói, hắn còn muốn đi tìm Trật Tự chương, rồi về dẫn Đường Nghiêu đi luyện cấp, Nhiếp Ngôn có rất nhiều phương pháp luyện cấp của Pháp Sư, chắc chắn sẽ rất nhanh.
- Vậy là hứa rồi nhá.
Đường Nghiêu hưng phấn nói, không biết Nhiếp Ngôn luyện như thế nào, mà lại nhanh như hỏa tiển thế.
Nhiếp Ngôn nói chuyện với Đường Nghiêu vào câu rồi tắt pm, đi chuẩn bị một số đồ dùng, rồi tới truyền tống trận.
Nhiếp Ngôn tính kỹ lại khó khăn khi tìm Trật Tự chương, và thuộc tính của mỗi chương khác nhau, rốt cuộc xác định mục tiêu đó là chương 6 Trật Tự chương Tự Do chương! So với Dũng Khí chương thì Tự Do chương càng thích hợp cho Đạo Tặc sử dụng.
Nhiếp Ngôn vào truyền tống trận.
Hệ thống: ngài quyết định truyền tống tới tử vực môn Hắc Mỗ Tư? Lần truyền tống này thuộc loại truyền tống đặc thù cần phí dụng 20 bạc.
Đúng.
Nhiếp Ngôn xác định, lúc mở mắt ra thì thấy một mảnh thê lương trống trải, trời u u ám ám, gió lạnh gào thét, đây là một phiến hoang địa, một vài hài cốt chiến tranh rãi vụn khắp nơi, được che bởi đất cát, lờ mờ nói lên lịch sử của chúng nó. Nơi này là một chiến trường thời đại viễn cổ, bất quá ngày xưa ồn ào giờ lại yên lặng, và đã trở thành một tử vực không người qua lại.
Ở trên bản đồ Á Lan Đặc, phía bắc Cách Lâm Lan đế quốc là Hắc Lược Tư, truyền thuyết nói rằng dưới lòng đất nơi này có cánh cửa vào lòng đất. Lối vào có một đám Đại Thiên Sứ trấn giữ, còn đầu bên kia là một đám Ác Ma, chia cắt hoàn toàn 2 thế giới. Tại niên đại cộng trị, nơi này phát sinh vô số lần chiến tranh, lấy đi sinh mạng của hơn trăm vạn người.
Tồn tại của tử vực môn Hắc Mỗ Tư là một truyền kỳ, mà theo GM công bố thì Tự Do chương ở một góc của tử vực môn Hắc Mỗ Tư này, liền dẫn tới sự kinh động của người chơi, vô số đoàn đội tiến vào nơi này, vô số chuyện phát sinh, khiến nơi này chân chính trở thành tử vong chi địa
Trật Tự chương có tổng cộng 6 chương, nếu 3 tháng sau không có người nào phát hiện thì GM sẽ công bố vị trí của chúng, chờ 6 chương của nó toàn bộ xuất hiện thì thông tin tiếp theo sẽ được công bố.
Cho nên đối với Nhiếp Ngôn thì hắn chỉ còn 3 tháng thời gian để thu thập, nếu mà không thể thu thập hết 6 chương trong 3 tháng, thì hắn sẽ không tranh đoạt với những người khác Trật Tự chương.
Mặc kệ thế nào, lấy Tự Do chương trước đi rồi tính sau, Nhiếp Ngôn thầm nghĩ.