Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Phân cát chi nhận


trước sau

- Đám Hôi y dị giáo đồ này là tinh anh cấp 32.

Nhiếp Ngôn tiềm hành trở về. Xuất hiện ở trước mặt Thác Bạt Thì và Vô Cùng Hào Sảng.

- Ba tinh anh cấp 32, chắc chắn chúng ta không đối phó được.

Thác Bạt Thì nhíu mày một chút, với thực lực của bọn họ, vốn không thể đối phó ba tinh anh cấp 32, phỏng chừng bị ma pháp bắn một vòng, là xong đời.

- Chúng ta có nên tìm vài đội hữu đến đây hay không?

Vô Cùng Hào Sảng hỏi, thu hồi đại kiếm trong tay lại.

- Đám bạn xấu kia thì có lẽ thôi đi, chắc chắn sẽ không đến, đám người Phòng làm việc Khô Diệp kia đều phải tổ đội đánh phó bản, đoán là phải đến ngày kia mới rãnh, cách logout còn có 30 phút, hôm nay xem như xong. Lần sau lại dẫn người đến đây.

Thác Bạt Thì nhìn qua thời gian nói.

- Thời gian hôm nay quả thật không đủ.

Nhiếp Ngôn nói, chỉ có 30 phút, đã không thích hợp tiến vào trung tâm đại điện, hãy cứ tìm một chỗ logout đã.

- Ngươi chuẩn bị trở về thành sao?

Thác Bạt Thì nhìn thoáng qua Nhiếp Ngôn, hỏi.

Nhiếp Ngôn lắc lắc đầu, nói:

- Ta vào trong.

- Ngươi còn muốn đi vào?

Vô Cùng Hào Sảng kinh ngạc hỏi, một người vào bên trong, vậy không phải muốn chết sao?

Thác Bạt Thì cũng thực khó hiểu, tuy nói thực lực của Nhiếp Ngôn xem như không tệ, nhưng vốn không có khả năng là đối thủ đám tinh anh đó.

- Đừng quên. Ta là tặc.

Nhiếp Ngôn nói.

Thác Bạt Thì ngẩn người, nở nụ cười sáng ngời, nói:

-Thiếu chút nữa đã quên chuyện này.

Đạo Tặc có ưu thế bẩm sinh, có thể đến chỗ mà chức nghiệp khác không thể đến, Đạo Tặc bình thường tuyệt đối không dám đi một ít địa phương đặc biệt nguy hiểm, mà hắn hình như không nên dùng ánh mắt nhìn những bình thường Đạo Tặc mà dùng cho Nhiếp Ngôn.

Kỹ thuật của Nhiếp Ngôn, Thác Bạt Thì và Vô Cùng Hào Sảng đã kiến thức rồi, nói không chừng thật sự có thể bằng kỹ năng mò vào trung tâm đại điện.

- Nếu trang bị nào Thánh Kỵ Sĩ có thể dùng, để lại cho ta.

Thác Bạt Thì nói, hắn khá bội phục Nhiếp Ngôn, ngay cả địa phương nguy hiểm như vậy cũng dám vào.

- Còn có ta, ta muốn trang bị Chiến Sĩ.

Vô Cùng Hào Sảng ở một bên mở miệng.

- Ta chỉ vào xem, không thể cam đoan nhất định sẽ có thu hoạch.

Nhiếp Ngôn nói, hắn chỉ vì Chính Nghĩa chi chương mà đến thôi, còn về những vật khác, thật đúng là rất khó nói, nhưng mà ở bên trong Quang minh tu đạo viện nói không chừng có thể gặp được bảo rương tốt.

- Chúng ta đi về trước đây.

Thác Bạt Thì nói, bọn họ ở lại trong này cũng không có chuyện gì làm.

- Ừm, đi đi.

Nhiếp Ngôn gật đầu, Thác Bạt Thì và Vô Cùng Hào Sảng chắc chắn không thể tiếp tục đi tới, trừ phi có thể tìm vài người đến, đả thông nơi này.

- Huynh đệ, nhớ kiếm nhiều trang bị Chiến Sĩ một chút.

Vô Cùng Hào Sảng nhếch miệng cười nói.

- Yên tâm, có trang bị Chiến Sĩ nhất định sẽ để lại cho ngươi.

Nhiếp Ngôn nở nụ cười, Vô Cùng Hào Sảng và tên của hắn cực kỳ chuẩn xác, làm người ngay thẳng, không có tâm cơ gì. Hắn có ấn tượng không tệ về Thác Bạt Thì và Vô Cùng Hào Sảng. Là hai bằng hữu đáng giá kết giao.

Tuy rằng trùng sinh, Nhiếp Ngôn không cho rằng kỹ thuật của hắn có thể hơn mọi người, nhưng mà trùng sinh có một ưu thế rất lớn, thì đó là có thể chiêu mộ một đám người thiên phú trác tuyệt về bên mình, khiến cho bọn họ do mình sử dụng. Thác Bạt Thì và Vô Cùng Hào Sảng gia nhập, khiến cho Bộ Lạc Ngưu Nhân lại thêm hai cao thủ.

Thác Bạt Thì và Vô Cùng Hào Sảng bắt đầu đọc Quyển trục hồi thành, hai luồng bạch quang hiện lên, họ biến mất tại chỗ.

Nhiếp Ngôn nhìn qua xà ngang trên đỉnh hành lang gấp khúc cách mặt đất khoảng năm mét, trên xà ngang phủ đầy các loại trạm trổ, thoạt nhìn rất lịch sự tao nhã, hắn muốn lách qua ba Hôi y dị giáo đồ phía dưới, chỉ có thể dựa vào những xà ngang đó. Nhưng mà bây giờ thời gian đã không đủ, ở trung tâm đại điện logout rất nguy hiểm, Nhiếp Ngôn ở bên ngoài lại đánh quái một hồi, sau đó ở bên ngoài tìm chỗ an toàn logout.

Buông mũ giáp, Nhiếp Ngôn từ trong phòng đi ra, phát hiện cạnh hành lang phòng khách đặt một đống thùng đóng gói, rất nhiều đều bỏ vào đó.

Niếp Mẫu từ phòng bếp bên kia đến đây, nhìn thấy Nhiếp Ngôn, nói:

- Tiểu Ngôn. Hai ngày nữa chúng ta sẽ dọn đi đến Tỉnh thành, ba con vừa đăng kí một công ty, chúng ta chuẩn bị chuyển trường cho con đến Trường Học Quý Tộc ở Tỉnh thành đi học, chất lượng dạy học bên kia rất tốt, mấy ngày nay nếu có thời gian, đi tạm biệt với những đồng học của con đi.

- Vâng, con biết rồi, mẫu thân, con đến giúp mẹ thu dọn nha.

Lời của mẫu thân khiến Nhiếp Ngôn nhớ tới, kiếp trước ba mẹ trở về được vài ngày, cả nhà sẽ lên đường đi đến Tỉnh thành, không sai biệt lắm chính là lúc này.

Lúc Nhiếp Ngôn và mẫu thân thu dọn đồ đạc, phụ thân vẫn ở trong thư phòng viết gì đó, phỏng chừng là đang bận rộn vì chuyện của công ty.

Nghỉ hè cũng sắp xong, học kỳ mới sắp bắt đầu, Nhiếp Ngôn nhớ tới Tạ Dao, rốt cuộc có thể gặp lại nàng, không biết nàng gần đây thế nào, nhớ tới nụ cười thuần khiết của nàng, trong lòng lại cảm thấy nhớ nhung, mạnh nồng như ruột.

Suốt mười năm, cách một kiếp, Nhiếp Ngôn vẫn khó có thể nén cảm giác tim đập nhanh này.

Đoạn thời gian ở cao tam, trong lòng hắn chỉ có một bóng hình xinh đẹp lấp đầy. Nhưng mà hắn khi đó, không thể nghi ngờ là thất bại, hèn mọn chỉ có thể ở trong góc vụng trộm nhìn nàng, chỉ mỗi ngày nhìn thấy nàng, sẽ cảm thấy thỏa mãn.

Kiếp này, Nhiếp Ngôn không bao giờ dẫm vào vết xe đổ kiếp trước nữa.

Nhiếp Ngôn giúp mẫu thân thu dọn các đồ vật. Đóng gói một ít vật cần mang.

- Mẫu thân, mấy thứ này cũng không cần mang theo, đều không dùng được.

Nhiếp Ngôn chỉ vào một ít thứ cũ kĩ trong rương, hắn nhớ kiếp trước mấy thứ này được đặt ở trong kho hàng dưới lòng đất biệt thự, vẫn đều không có người sử dụng, chiếm rất nhiều không gian.

- Không sao, đều mang theo đi, đặt ở trong tầng hầm ngầm cũng được, nhớ lại còn có thể lấy ra xem.

Niếp mẫu mỉm cười nói, nhìn những vật có chút cũ nát này, đầy hoài niệm và hạnh phúc.

Lúc mẫu thân cười, Nhiếp Ngôn có thể nhìn thấy rõ nếp nhăn nới khóe mắt người, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện tí cảm thán, bất tri bất giác, mẫu thân đã sắp già rồi. Lúc mẫu thân hơn hai mươi tuổi đi theo cha, sinh ra Nhiếp Ngôn, phụ thân ở bên ngoài tham gia quân ngũ năm năm, nhưng cho tới bây giờ mẫu thân chưa từng oán hận, sau đó cả nhà đoàn tụ, lại bị buộc phải kiếm sống, không thể có cuộc sống an nhàn sung sướng, thanh xuân nhanh chóng trôi qua. Tuy rằng vất vả, vẫn không oán không hối hận.

Mặc dù sau đó có tiền, cảm tình phụ thân và mẫu thân vẫn rất tốt.

Tuy rằng phụ thân trầm mặc ít lời, cũng là một hán tử trọng tình trọng nghĩa, đây cũng là điểm Nhiếp Ngôn kính trọng phụ thân nhất.

Mẫu thân mang theo mấy thứ này, ngẫu nhiên lấy ra nhìn xem, cũng có thể hoài niệm ngày tuổi trẻ khi hai người cùng nhau phấn đấu, tuy rằng vất vả, nhưng cũng có cảm giác hạnh phúc bình thản. Nhiếp Ngôn hiểu được cảm xúc của mẫu thân, mấy thứ này, được ghi vào trí nhớ người. Vợ chồng hoạn nạn bách thế ân.

Nhớ tới kiếp trước, mẫu thân gần như không quá mấy ngày thoải mái, Nhiếp Ngôn không khỏi cảm thấy trong lòng chua xót, một ý thức trách nhiệm và cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ đáy lòng xuất hiện, nếu ai dám động hạnh phúc của mẫu thân và phụ thân, hắn nhất định sẽ khiến cho người kia vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.

- Bọn Lâm thúc con cũng sẽ dọn qua, chúng ta ở ngoại ô mua một căn biệt thự, chỗ ở cũng lớn lắm.

Thấy Nhiếp Ngôn trầm mặc không nói, Niếp mẫu cười giải thích nói.

- Con hiểu.

Nhiếp Ngôn gật đầu, cười nói, thu thập từng thứ mẫu thân cần, dùng vải gói lại, để tránh bị hư hỏng.

- Công ty mới mở, Lâm thúc, Lưu thúc, Tiểu Cữu, A Sâm bọn họ đều cũng chiếm một phần cổ phần công ty, chúng ta một nhà tuy rằng khá lên, nhưng mà làm người không thể quên gốc, nếu không có bọn Lâm thúc, Lưu thúc, Tiểu Cữu, A Sâm chiếu cố, một nhà chúng ta còn không biết thế nào nữa.

Niếp mẫu cảm khái nói.

Niếp phụ là hán tử trọng tình nghĩa, người tốt với hắn, hắn đều sẽ nhớ trong lòng, lúc trước Lâm thúc, Lưu thúc, Tiểu Cữu đưa tiền mượn cho cả nhà hắn, vốn không cần lãi, mặc dù có cũng rất ít, gần như chỉ cho có lệ. Còn về A Sâm, càng không cần phải nói, thay một nhà Nhiếp Ngôn chạy trước chạy sau, công ty có thể đứng lên, hắn xuất lực nhiều nhất, cho nên cổ phần công ty được phân nhiều nhất. Còn Đại Cữu, đám bác kia, lúc nhà Nhiếp Ngôn vay tiền, không khác gì vay nặng lãi, hơn nữa lúc Nhiếp Ngôn ở nhà, hết trước rồi sau vài lần bức trả nợ, có thân thích như vậy thật sự làm cho người ta đau lòng.

Đúng lúc này, cửa vang lên cốc cốc cốc.

Niếp mẫu vừa đứng lên. Nhiếp Ngôn nhanh chóng nói:

- Mẫu thân, không cần, con mở cho.

Nhiếp Ngôn hiện tại đã hiểu chuyện hơn trước kia nhiều, Niếp mẫu lộ ra nụ cười vui mừng.

Nhiếp Ngôn mở cửa ra, thấy một khuôn mặt khiến người ta chán ghét, không phải La Minh thì là ai?

- Tiểu Ngôn, ba ba mụ mụ con có nhà hay không?

Trong nụ cười xấu hổ của La Minh có chút nịnh nọt.

- Cút.

Sắc mặt Nhiếp Ngôn lạnh lùng, lúc trước chính là bọn hắn mặt dày mày dạn khẩn cầu, phụ thân mới đưa một phần cổ phần công ty cho bọn họ, ai ngờ sau đó bọn họ liên hợp ngoại nhân Tào Húc bị cắn ngược lại một cái, làm cho quyền hành công ty lọt ra ngoài, thế cho nên phụ thân buồn bực mà chết. Kiếp này Nhiếp Ngôn tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

- Dù con nói thế nào, ta là đại cữu của con.

La Minh muốn dùng thân phận ngăn chặn Nhiếp Ngôn, nhưng nhìn thấy mặt Nhiếp Ngôn lạnh như băng sương, cuối cùng không có chút sức mạnh nào.

Nhiếp Ngôn vừa định đóng cửa lại, đằng sau truyền đến câu hỏi của Niếp mẫu:

- Tiểu Ngôn, là ai vậy?

- Là ta, em à, Tiểu Ngôn không cho ta đi vào. Ta có lời muốn nói với các ngươi, nói xong sẽ đi.

La Minh mặt dày mày dạn nói.

Niếp mẫu nhíu mày một chút, nói:

- Tiểu Ngôn, để hắn vào đi.

Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, không dám ngỗ nghịch cãi lời mẫu thân, lui qua một bên.

La Minh chen vào cửa, đằng sau còn có đám người mợ, bác.

La Minh nhìn thoáng qua thư phòng, sau đó cười gượng một chút, nói:

- Muội phu ở bên trong bận việc sao.

- Có chuyện gì, nói đi.

Niếp mẫu nhớ tới khi một nhà mình vay tiền bọn họ, gương mặt bọn họ, không khác gì người dưng, lộ ra nét mặt khó chịu.

- Chuyện trước kia, quả thật là chúng ta không đúng, muội muội, muội và muội phu đừng nóng giận, lần này không phải chúng ta đến đây nhận lỗi.

Giọng vịt mái của mợ, nghe rất là chói tai.

"Lúc ấy tuy chúng ta lạnh nhạt, nhưng cũng không cho các ngươi vay tiền, bây giờ cả nhà ngươi phát đạt, trục lợi xong quẳng chúng ta qua một bên, nào có chuyện như thế, đạo lý như vậy đi đâu cũng không được đâu." Bác ở một bên cười lạnh nói.

"Lời của tiểu Ngọc nói khó nghe chút, nhưng mà cũng có lý, người không thể quên gốc." Mợ nói, bọn họ một vai phản diện, một xướng lên, thì đã nói rõ ra.

Khuôn mặt Niếp mẫu nhìn không tốt lắm, phản bác nói:

- Các ngươi cho mượn là vay nặng lãi, lúc trước lúc vay tiền các ngươi thì các ngươi nhớ tới tình cảm thân thích sao?

Vẻ xấu hổ trên mặt mợ và bác sắc chợt lóe qua.

- Lúc ấy với điều kiện gia đình các ngươi, ai dám cho các ngươi vay tiền chứ, bên ngoài cho vay nặng lãi còn sợ không thu được tiền về nữa đó. Bây giờ tốt rồi, các ngươi có tiền, liền trở mặt?

Bác cay nghiệt nói.

- Đúng vậy, chúng ta tùy tiện tìm ai phân xử công bình, trong thiên hạ cũng không có đạo lý như vậy.

Mợ reo lên.

- Các ngươi mở công ty, dựa vào cái gì mà đám người ngoài lão Lâm, lão Lưu có thể lấy được cổ phần công ty, nhưng không có chúng ta.

La Minh cũng đỏ mặt tía tai.

Tính tình mẫu thân yếu đuối, luận cãi nhau, không phải đối thủ mợ và bác, bị nói đến hốc mắt đỏ bừng, muốn rơi nước mắt nói:

- Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, các ngươi đối với một nhà chúng ta, so với lão Lâm và lão Lưu những người ngoài thế nào?

Nhiếp Ngôn nắm chặt nắm tay, nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm đám người này, mấy xông lên đánh cho bọn họ một trận.

"Ngươi bảo muội phu đi ra nói chuyện, nếu hắn cũng cho chúng ta mỗi người 3% cổ phần công ty, vậy thì xong. Nếu không cho, chúng ta đi ra ngoài tìm người phân xử." La Minh mắng đến thư phòng kia.

Niếp phụ từ trong thư phòng đi ra, lạnh lùng nhìn lướt qua đám người La Minh.

La Minh lập tức im tiếng, hắn đối với muội phu từng đi lính này, vẫn là có một chút sợ hãi như vậy.

- Các ngươi nói xong chưa? Nói xong thì nhanh đi đi, muốn cổ phần công ty, không có khả năng.

Hắn đi đến bên
cạnh Niếp mẫu, vỗ vỗ lưng người. Mẫu thân lập tức giống như tìm được nơi phát tiết, nước mắt như ngọc rớt xuống.

- Muội phu, hôm nay chúng ta đến, là muốn nói chuyện cho rõ, nhưng là các ngươi cũng hơi quá đáng.

La Minh nhíu mày nói.

- Các ngươi cút cho ta, còn nói thừa thải, ta sẽ động thủ.

Ánh mắt Nhiếp Ngôn, nhìn chằm chằm La Minh.

- Ngươi xem con các ngươi, tiểu hài tử thì biết cái gì chứ!

Cơn tức của La Minh cũng dâng lên, một cái tát lên đầu Nhiếp Ngôn. Hắn hình như đã quên, Nhiếp Ngôn đã không còn là Nhiếp Ngôn trước đây.

Nhiếp Ngôn nhớ tới những gì không vui trước đây, lúc còn nhỏ, La Minh không ít lần đá hắn, hơn nữa còn đá rất tàn nhẫn, lúc mang vết thương trở về, mẫu thân nhìn đều đau lòng, chỉ không ngừng rơi nước mắt.

Nhiếp Ngôn đưa tay bắt lấy tay La Minh đánh tới, xoay về phía sau.

La Minh phát ra một tiếng hét thảm:

- Buông tay, nhanh buông tay!

Nhiếp Ngôn mang theo La Minh, mở cửa ra, ném La Minh ra ngoài.

- Các ngươi tự mình đi ra ngoài, hay là ta đá văng các ngươi ra.

Trong ánh mắt của Nhiếp Ngôn hiện lên một tia thô bạo, bắt đầu từ lúc hắn bắn chết Tào Húc, hắn đã không còn là Nhiếp Ngôn yếu đuối trước kia.

Mợ đám người bị Nhiếp Ngôn làm cho hoảng sợ, nói kháy chửi đổng đi ra ngoài.

Nhiếp Ngôn đóng cửa lại một cái rầm.

- Mẫu thân, đừng khóc vì bọn họ, không đáng đâu.

Nhiếp Ngôn an ủi mẫu thân nói.

Niếp phụ tuy rằng có chút trách mắng hành động quá khích vừa rồi của Nhiếp Ngôn, nhưng ngẫm nghĩ rồi cũng hiểu, sau khi bọn họ ra ngoài, Nhiếp Ngôn ở nhà chắc chắn không ít lần bị đám người La Minh gây khó dễ.

Có một ca ca như vậy, Niếp mẫu cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng chỉ thấy khó chịu.

Mất cả ngày giúp mẫu thân thu thập đồ, buổi tối mẫu thân mua thức ăn trở về, làm một bàn đồ ăn rất ngon, cả nhà hoà thuận vui vẻ.

- Nghe nói điều kiện Trường Học Quý Tộc tốt lắm, nhưng mà chất lượng dạy học cao hơn bên Tỉnh thành, tiểu Ngôn, học tập cần phải theo kịp, đừng để tụt hậu.

Niếp phụ vỗ vỗ bả vai Nhiếp Ngôn, so với kiếp trước đã thân thiết hơn.

- Vâng, con sẽ cố gắng.

Nhiếp Ngôn thầm nghĩ nói cho hai lão vui vẻ là được, con về học tập thì chương trình học cao trung không có gì khó khăn với hắn.

- Lúc buổi tối mua thức ăn trở về, nghe Tiểu Ngọc và Tiểu Khu nói người ta nói chúng ta có lỗi, nói chúng ta quên gốc, phát đạt là sẽ quên thân thích.

Niếp mẫu nói, chuyện này, thật sự rất bực bội.

- Cứ để cho bọn họ nói đi, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, rốt cuộc bọn họ đức hạnh gì, người sáng suốt đều nhìn ra được.

Niếp phụ ngược lại phản đối nói.

- Mẫu thân, phụ thân nói đúng, cần gì phiền lòng vì chuyện này.

Nhiếp Ngôn an ủi nói.

Ăn cơm xong, Nhiếp Ngôn hàn huyên một hồi với phụ mẫu, ngày kia sẽ đi tỉnh thành, sau khi thu xếp ổn thoả rồi qua vài ngày, trường học sẽ khai giảng, nghĩ đến rất nhanh sẽ nhìn thấy Tạ Dao, trong lòng Nhiếp Ngôn không khỏi có chút kích động, từng hồi ức lại xuất hiện trong lòng. Lúc này, chắc là Tạ Dao vẫn một mình, cảm tình giữa nàng và Lưu Thụy, hình như là sau khi tiến vào đại học mới bắt đầu, lúc ấy bọn họ vừa khéo là đồng học.

Nói cách khác, Nhiếp Ngôn còn có cơ hội.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Ngôn bình phục lại sự mạnh mẽ trong lòng, đi vào trong phòng, đội mũ giáp.

Một lần nữa tiến vào trò chơi, Hồng y dị giáo đồ gần đó đã xuất hiện lần mới, Nhiếp Ngôn thừa dịp trạng thái hư vô ẩn hình trong khoảng thời gian logii, tìm địa phương an toàn chậm rãi biến thành thật thể.

Nhìn thoáng qua đằng xa, ba Hôi y dị giáo đồ kia vẫn canh giữ ở cửa vào trung tâm đại điện.

Nhiếp Ngôn tiến vào trạng thái tiềm hành, mò đi qua bên kia, đến phía dưới xà ngang trên hành lang gấp khúc, đưa tay bắn ra một sợi tơ nhện, dính lên trên xà ngang, kéo mạnh, thân thể lăng không bay lên, bay lên trên xà ngang, rồi thi triển kỹ năng trên bò Bò sát giả chi giới, giống như con nhện dính lên trên xà ngang.

Nhiếp Ngôn che dấu ở mặt sau xà ngang, dính lên trần nhà, mở ra biến mất, nhanh chóng bò về phía trước, từ trên đỉnh đầu những Hôi y dị giáo đồ đó đi qua.

Những Hôi y dị giáo đồ đó vẫn trong trạng thái xem xét, bọn chúng không có phát hiện ra Nhiếp Ngôn.

Lướt qua đỉnh đầu Hôi y dị giáo đồ, tiến vào trung tâm đại điện, một tòa điện phủ trống trải hoa lệ xuất hiện ở trước mắt Nhiếp Ngôn, hai bên dựng thẳng từng cây cột thật lớn, khoảng cách khoảng năm sáu mét, có chừng hơn trăm cây cột, chính giữa trải một thảm đỏ, thông thẳng đến phương xa.

Trong đại điện có một số quái vật hình người mặc áo giáp màu bạc đi tới đi lui, bọn họ cầm đại kiếm trong tay, là một ít quái cận thân.

Ở góc sáng sủa từ hai sườn đại điện đằng xa, có đặt một cái rương, đang lóe lên kim chúc sáng bóng ám kim.

Trong lòng Nhiếp Ngôn nhảy dựng, là bảo rương Ám Kim!

Không ngờ trong đại điện này lại có bảo rương cấp Ám Kim, đây là chỗ tốt khi khai hoang, bởi vì một khi bảo rương bị mở ra, đều sẽ biến mất không thấy nữa, bảo rương Hoàng Kim, bảo rương Bạch Ngân, bảo rương bình thường sẽ trong thời gian không xác định xuất hiện một lần nữa, mà bảo rương cấp Ám Kim, lại vĩnh viễn sẽ không xuất hiện cái mới.

Nhưng mà bên cạnh hai bảo rương cấp Ám Kim kia, lại có hơn mười quái vật hình người ở chỗ đó thủ vệ.

Nhiếp Ngôn trốn ở góc phòng, dùng trinh sát nhìn một quái vật hình người mặc ngân giáp.

Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ: tinh anh cấp 33, HP 5000/5000.

Nhìn thấy thuộc tính của Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ, Nhiếp Ngôn hút một ngụm khí lạnh, đại điện khoảng hơn ba mươi ngân giáp Kỵ Sĩ, tất cả đều là tinh anh cấp 33.

Nếu như vậy, sợ là có chút khó đối phó, làm quái vật hình người loại Thánh Kỵ SĨ, HP bọn chúng rất nhiều, công kích rất cao, hơn nữa thường sẽ có kỹ năng đặc biệt khám phá ẩn hình của Đạo Tặc. Hơn nữa là tinh anh cấp 33, Nhiếp Ngôn vốn không thể địch nổi bọn họ.

Nhiếp Ngôn cau mày, nghĩ mãi không ra cách, dùng tiềm hành mò đi qua là không thể, những Thánh Kỵ Sĩ đó nhất định sẽ phát hiện ra hắn.

Nhìn thấy những cây cột dựng thẳng phía trước, hắn bỗng nhiên có một cáý tưởng, vì sao không lợi dụng những cây cột đó!

Nghĩ đến đây, Nhiếp Ngôn mỉm cười, phương pháp đơn giản như vậy, sao lại không dùng!

Nhiếp Ngôn lợi dụng Bò sát giả chi giới đi đến trên một cây cây cột, dùng Chức ti giả chi giới treo lên, cách mặt đất đại khoảng năm mét, sau đó lấy ra Huyết tinh chi nỏ, nhắm ngay trong đó một Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ, vù vù vù, ba mũi tên bắn tới hướng một Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ trong đó.

Phốc phốc phốc, ba mũi tên đồng thời bắn trúng Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ kia, trên đầu hắn bay lên ba số damage khoảng -30.

Sát thương tấn công của Nhiếp Ngôn quả thật đã cao hơn trước kia.

Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ kia phát hiện Nhiếp Ngôn, nhào đến hướng Nhiếp Ngôn bên này.

Nhưng mà hắn vòng quanh cây cột một hồi, cũng tấn công không đến được Nhiếp Ngôn, không thể làm gì Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn treo lỡ lững khoảng năm mét, năng lực nhảy cao của Kỵ Sĩ vốn không thể đạt được độ cao như vậy, chỉ có thể xoay quanh cạnh cây cột.

Nhiếp Ngôn lại bắn ra từng làn tên, ba mũi tên đồng thời trúng mục tiêu Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ, bởi vì Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ tiến vào phạm vi quang hoàn Thợ săn ác ma trung cấp của Nhiếp Ngôn, mỗi mũi tên tạo thành khoảng 50 damage, cho nên rất khả quan, ngẫu nhiên xuất hiện phá giáp, có thể tạo thành số damage trên 150 điểm.

Nhiếp Ngôn bắn liên tục, HP của Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ nhanh chóng giảm xuống, mới năm phút HP đã tiêu hao chỉ còn sót lại chưa đến 30.

Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ vung tay đại kiếm trong tay lên, một chùm sáng màu xám hạ xuống, HP nháy mắt hồi phục đầy lại.

Những Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ này có trị liệu thuật, vậy thì hơi phiền. Nhiếp Ngôn tiếp tục dùng tên bắn, bình thường MP những sinh vật này chắc là rất ít, nhiều lắm chỉ chống đỡ bọn họ thi triển hai ba lần trị liệu, trước tiên phải hao hết số MP của bọn chúng, mới có thể làm cho bọn chúng cạn máu.

Nếu có trang bị làm giảm thuộc tính thì tốt rồi, mỗi một lần tấn công xuống đối phương, đối phương ngoài hao HP thỉ MP cũng sẽ bị giảm theo, là đòn sát thủ đối phó pháp hệ và Thánh Kỵ Sĩ. Nhưng mà làm giảm thuộc tính, bình thường trang bị cấp Á Truyền Kỳ mới có thể có.

HP của Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ liên tục giảm xuống, rất nhanh chỉ còn lại một chút, hắn lại dùng Trị liệu thuật cho mình, HP về tới 50%.

Xem ra Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ chỉ có thể thi triển cho mình một lần trị liều đầy, số MP còn lại chỉ đủ thi triển trị liệu nhỏ.

Nhiếp Ngôn vẫn duy trì tần suất bắn tên, HP của Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ giảm xuống từng khúc một, rốt cuộc HP hao hết, ngã xuống trên mặt đất.

Thành công xử lý một Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ!

Nhiếp Ngôn thả người từ trên cây cột nhảy xuống, vững vàng rơi xuống đất, nhặt lên thứ gì đó Sa đọa ngân giáp Kỵ Sĩ rơi xuống.

Là một kiện vật phẩm khá đặc thù.

Phân cát chi nhận ( tàn phiến): số lượng 1/20.

Nơi này ra Phân cát chi nhận? Trái tim Nhiếp Ngôn đập mạnh lên, không ai càng rõ ràng sự mạnh mẽ của Phân cát chi nhận hơn hắn, kiếp trước sau khi hắn lấy được Phân cát chi nhận, mãi cho đến cấp 60 cũng chưa bị thay thế, cũng là vì lúc đó tìm không thấy trang bị tốt thích hợp, mặt khác là vì Phân cát chi nhận quá mạnh mẽ.

Phân cát chi nhận được mệnh danh trước cấp 50, là thái đao mạnh nhất!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện