Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Nanh độc của Phỉ Na Tư


trước sau

Kỹ năng trên Ngụy Trang Bảo Châu lúc này đã không còn hiệu quả. Bởi vì trong lúc ngụy trang không thể công kích địch nhân, một khi công kích địch nhân hoặc bị địch nhân công kích thì kỹ năng sẽ bị gián đoạn, muốn dùng lại phải đợi một ngày sau mới hồi xong.

Không còn kỹ năng ngụy trang, Nhiếp Ngôn chỉ có thể dùng kỹ năng Tiềm Hành.

Hắn suy nghĩ một chút rồi tháo Ba Hành Giả giới chỉ ra, dù sao kỹ năng trên Ba Hành Giả giới chỉ vẫn chưa hồi xong. Tiếp đó hắn đeo Chu Nho giới chỉ lên, cái nhẫn này cũng tăng cường thêm khả năng ẩn thân.

Nhiếp Ngôn thu hồi Dong binh Thánh kỵ sĩ Khắc Lý Tây lại, sau đó tiến vào trạng thái tiềm hành đi vào sâu trong thôn trang.

Hắn cẩn thận mò mẫm len theo những góc khuất tối đi tới trước, lâu lâu có vài Người nhện đi ngang qua chỗ hắn.

Không có kỹ năng ngụy trang, để không bị phát hiện ở một nơi quái vật nhung nhúc như thế này là một chuyện rất khó.

Động tác của Nhiếp Ngôn vô cùng cẩn thận, hắn sợ kích hoạt cạm bẫy nào đó thì đúng là toi đời.

Lúc qua một chỗ rẽ, chợt Nhiếp Ngôn nhìn thấy trước mặt có bảy Người nhện vóc người to lớn, là quái Tinh anh! Bọn chúng cầm lưỡi hái khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt dò xét bốn phía.

Khu quảng trường này bị mấy Người nhện Tinh anh bao quanh bảo vệ. Nhiếp Ngôn hướng về phía xa nhìn lại thì thấy mơ hồ có ánh lửa bập bùng, xung quanh ánh lửa còn có vài bóng người đung đưa, tràng diện hết sức long trọng, giống như một buổi tế lễ vậy.

Bọn Người nhện Tinh anh này bịt kín lối đi, chỉ chừa lại một khe hở đủ để cho một người đi qua, lưỡi hái sáng như tuyết tựa hồ như tùy lúc có thể bổ xuống.

Nhiếp Ngôn đắn đo hồi lâu, xem ra lúc này Chu Nho giới chỉ không chừng sẽ phát huy tác dụng. Hắn liền mở ra kỹ năng biến thân trên Chu Nho giới chỉ, thân thể trong phút chốc thu nhỏ lại, chỉ còn lại khoảng 1/3 kích thước bình thường.

Đúng là một kỹ năng thần kỳ!

Hắn ngó nghía bản thân một chút, rồi lại dòm dòm xung quanh. Mọi thứ xung quanh lúc này bỗng trở nên vô cùng to lớn, bảy tên Người nhện Tinh anh đằng xa nhìn giống như mấy tên khổng lồ, phòng ốc nhà cửa xung quanh cũng như trở thành những tòa thành trì, mấy thứ đồ bỏ chất đống lộn xộn trong góc cũng to hơn mấy lần.

Giống như hắn vô tình đi lạc vào quốc gia Cự nhân vậy. (nước của mấy thằng khổng lồ to đầu ấy)

Nhiếp Ngôn lúc đầu có chút chưa thích ứng, nhưng rất nhanh hắn cũng làm quen xong hoàn cảnh mới. Chỉ thấy hắn tung người phóng qua một khối cự thạch, hướng về phía góc tường xa xa đi tới.

Một con chuột khổng lồ từ trong hang bò ra, dùng đôi chân trước che lấy miệng, gặm gặm cái gì đó, ánh mắt dáo dác canh chừng xung quanh, sau đó vội vàng chui vào lại trong hang.

Con chuột làm cho Nhiếp Ngôn sợ vãi cả linh hồn. Bà mịa nó, chuột cái củ cải gì, con này to hơn cả con chó săn, kinh bỏ mịa.

Sau khi thân thể hắn bị thu nhỏ, tốc độ di chuyển coi bộ chậm hơn trước rất nhiều.

Nhiếp Ngôn từ từ mò lại gần mấy tên Người nhện Tinh anh, ngẩng đầu nhìn lên trời. Mấy con hàng này cao vãi chưởng, nếu mà hiện tại muốn công kích thì chỉ có thể gãi ngứa dưới chân bọn chúng, chứ chả có cách nào đánh vào sau ót để làm choáng cả. Đúng là lực bất tòng tâm mà!

Hắn dùng hết sức nhảy ra công kích thì chắc nhiều lắm cũng chỉ đến cỡ bả vai bọn chúng thôi. Mà bọn chúng chỉ việc quơ lưỡi hái phát là hắn văng mút chỉ ra ngoài rồi.

Mấy tên Người nhện này bỗng có chút rối loạn, giống như đang phát hiện gì đó, điều này làm cho Nhiếp Ngôn phải vội vàng dừng bước.

Bọn chúng dò xét bốn phía một hồi không thấy gì đáng nghi lại dùng ngôn ngữ riêng bô lô ba la gì đó với nhau, sau đó khôi phục trạng thái bình thường.

Mấy con nhện ngu này không biết Nhiếp Ngôn đang ở dưới chân nó.

Nhiếp Ngôn cẩn thận len lén đi xuyên qua khe hở giữa bọn chúng rồi trốn vào một góc tường.

Thuận lợi hơn mình nghĩ!

Hắn đi xuyên qua một cái đường tắt nhỏ hẹp, dõi mắt nhìn ra phía xa trước mặt. Khu vực quảng trường vô cùng trống trải, ở giữa có một đống lửa to, xung quanh đống lửa có vô số người Nhện đang đứng. Trên tế đàn cao có một lão Người nhện Tế ti, da tay như vỏ cây khô, lưng gù, tay trái cầm một pháp trượng bằng gỗ, tay phải cầm một cây gì đó vừa nhỏ vừa nhọn hoắc dính đầy máu.

Bên cạnh lão có một số Người nhện thiếu nữ bị trói, bộ dạng rất khổ sở.

Miệng lão ta lẩm bẩm gì đấy, quơ quơ cây nhọn trong tay, từng cổ hơi thở hắc ám lưu chuyển xung quanh người lão.

Bọn chúng hình như đang thực hiện một nghi thức cổ xưa nào đó.

Thỉnh thoảng có một chút tiếng nói truyền ra nhưng tiếc là Nhiếp Ngôn nghe không hiểu.

Nhiếp Ngôn phát hiện thấy luồng sáng bên cạnh kịch liệt run rẩy, bộ dáng hết sức kích động muốn bay về phía cây nhọn trong tay lão Tế ti kia.

Ánh mắt Nhiếp Ngôn liền bị thanh nhọn này hấp dẫn, hắn liền nhíu mắt quan sát thử. Nó dài khoảng 5 tấc, giống như một cái răng nanh, phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt như một viên Hồng bảo thạch, trên bề mặt còn không ít đường tơ máu bất quá đều đã ngưng chảy, xám lại.

Một tràng âm thanh đột nhiên gọi suy nghĩ Nhiếp Ngôn về, hắn hiểu thứ tiếng này!

Lão Người nhện Tế ti phát ra một tràng âm thanh kỳ quái, sau đó đột nhiên rướn người cầm lấy cây nhọn trong tay đâm xuống cánh tay của một Người nhện thiếu nữ. Máu tươi bắn ra tung tóe, cái cây nhọn này dính máu tươi liền như sống lại, mấy tơ máu trên bề mặt bắt đầu to ra, không ngừng hấp thụ máu tươi, phát ra ánh sáng màu đỏ.

Sau mười phút, buổi tế lễ cũng kết thúc, mấy Người nhện thiếu nữ hấp hối bị khiêng xuống dưới, còn lão Người nhện Tế ti thì cầm cây nhọn kia cắm vào giữa tế đàn.

Tinh hồn bên trong nhật ký Bối Nội Đặc bay đến lượn lờ xung quanh cây nhọn.

Tiến độ nhiệm vụ: Đoạt lấy Nanh độc của Phỉ Na Tư.

Thì ra cái cây nhọn đó là Nanh độc của Phỉ Na Tư!

Nhiếp Ngôn nghĩ thầm, đây chắc là một vật phẩm nhiệm vụ. Nơi này có nhiều Người nhện canh gác như thế, muốn trộm cái Nanh độc của Phỉ Na Tư xem bộ không dễ nha. Hắn kiểm tra một chút, chỗ này vẫn dùng được Tùy cơ Truyền tống quyển trục, xem ra có chút yên tâm rồi.

Nhiếp Ngôn mượn lúc vẫn còn trạng thái thu nhỏ lén lút mò tới tế đàn, tận lực né tránh mấy tên Người nhện gần đó.

Một tên Người nhện đột
nhiên quay đầu đi về phía hắn, Nhiếp Ngôn giật mình lăn người tránh khỏi, trốn vào đống bụi cỏ, tảng đá bên cạnh. Chỗ này cách nơi đặt Nanh độc của Phỉ Na Tư chỉ còn hơn 10 mét.

Chợt mấy tên Người nhện phía ngoài bắt đầu vui mừng gọi to kêu nhỏ, Nhiếp Ngôn cũng chả hiểu bọn chúng đang mừng cái gì. Tiếng nói của bọn chúng hắn không biết, hắn chỉ là người ngoài mà thôi, cho nên hắn kệ xác bọn chúng, lại chú tâm vào cái Nanh độc của Phỉ Na Tư trên kia.

Lão Người nhện Tế ti ngồi cách chỗ đặt Nanh độc của Phỉ Na Tư khoảng chừng 3, 4 mét. Lão già đấy dáng người khô gầy, giống như đụng một cái liền nằm lăn ra nhưng Nhiếp Ngôn lại hiểu, đây mới chính là nhân vật khó đối phó nhất ở đây. Bởi vì Nhiếp Ngôn cảm thấy từ trên người lão bốc lên một cổ hơi thở vô cùng nguy hiểm.

Lão này không ngờ là quái Lĩnh chủ, Nhiếp Ngôn không dám chậm trễ liền mở ra Âm Ảnh Vũ Bộ, tăng thêm hiệu quả cho tiềm hành.

Năng lực ẩn thân của Nhiếp Ngôn không thua gì Đạo tặc level 6, 70 đã chuyển chức, nhưng hắn vẫn luôn đặt an toàn lên đầu, chưa từng phá lệ.

Thuyền dùng cẩn thận, đi được cả vạn năm!

Lão Người nhện Tế ti ngồi một hồi, giống như cảm thấy mệt mỏi, vươn vai đứng dậy đi sang nơi khác. Lúc này khoảng cách giữa lão và Nanh độc của Phỉ Na Tư càng lúc càng xa.

Cơ hội tốt!

Nhiếp Ngôn mượn thời cơ mò đến gần Nanh độc của Phỉ Na Tư.

Khi hắn tưởng như sắp chạm vào được thì lão Người nhện Tế ti lại đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Nanh độc của Phỉ Na Tư. Lão nhìn thấy nó vẫn nằm đó, vẻ mặt mới thả lỏng một chút, xem xét xung quanh.

Nhiếp Ngôn vội dừng lại, khắp người đổ mồ hôi, không dám nhúc nhích. Ánh mắt của lão Người nhện Tế ti bén như dao cạo làm cho người hắn nổi da gà.

Lão không phát hiện gì, lại quay đầu đi về nơi xa.

Thấy lão Người nhện Tế ti đi xa, Nhiếp Ngôn liền lao lên cầm lấy Nanh độc của Phỉ Nha Tư. ‘Két’ một tiếng, một luồng hơi nóng bốc lên, lòng bàn tay hắn giống như bị chất độc gì đó ăn mòn.

Sự cố ngoài ý muốn này làm Nhiếp Ngôn vội buông tay, Nanh độc của Phỉ Na Tư rơi lăn lốc trên mặt đất.

Trên đầu Nhiếp Ngôn bay lên hơn 1000 thương tổn, từ từ hiện hình.

Đệt, bị phát hiện!

Bọn Người nhện xung quanh liền xôn xao, chỉ tay vào Nhiếp Ngôn rống lên tức giận, vài tên còn đánh về phía hắn.

Lão Người nhện Tế ti quay lại, mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Ngôn, quát lên tức giận. Lão giơ cây pháp trượng màu đen lên, hắc ám ma pháp nguyên tố liền tụ tập xung quanh lão. Sau đó lão đọc một câu chú ngữ, vô số bóng ma hiện lên nhào tới chỗ Nhiếp Ngôn, áp lực như núi đè xuống hắn.

Nhiếp Ngôn nhanh chóng bật Tật Phong Bộ né tránh công kích của lão Tế ti, mượn 3 giây vô địch nhặt Nanh độc của Phỉ Na Tư lên quăng vào ba lô. Nếu không phải có trạng thái vô địch thì hắn thật sự không dám cầm thứ đồ này.

Độc tố trên Nanh độc của Phỉ Na Tư quá kinh khủng, chỉ vài giây đồng hồ đã đủ khiến Nhiếp Ngôn nằm sàn rồi.

Lão Người nhện Tế ti thấy Nhiếp Ngôn tránh được công kích của mình liền đọc tiếp một đống chú ngữ. Chỉ thấy một quả cầu dung nham màu đen bắn thẳng về chỗ Nhiếp Ngôn đang đứng.

“Oành” một tiếng, một phần tế đàn bị hủy trong nháy mắt, còn Nhiếp Ngôn đã biết mất.

Khoảnh khắc Nhiếp Ngôn vừa đoạt được Nanh độc của Phỉ Na Tư, hắn liền lập tức bóp nát Tùy cơ Truyền tống quyển trục, chớp mắt đã biến đến một nơi khác. Xung quanh vẫn là một vùng tối mù, có chút giống hoang mạc, Nhiếp Ngôn không suy nghĩ nhiều liền theo tọa độ ghi nhớ chạy như điên về phía tiểu trấn cũ.

Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua thanh trạng thái, phía dưới có thêm một trạng thái mới.

Lửa giận của Người nhện Tế ti: Người nhện Tế ti vô cùng giận giữ, lão đang tìm kiếm tung tích ngươi khắp nơi.

Nhiếp Ngôn thấy thế liền không dám chậm trễ, dùng thêm một cái Gia tốc quyển trục, lao như bay về phía Mộ địa tiểu trấn.

Bóng người hắn lao vút giữa màn đêm, nơi này coi bộ cách Mộ địa tiểu trấn khá xa, ít nhất phải hơn 20 phút đồng hồ. Nhiếp Ngôn vừa xuyên qua hoang mạc liền thấy trước mặt khoảng 20 mét có một bóng người chặn mình lại. Không ngờ là lão Người nhện Tế ti! Lão thấy hắn liền quơ pháp trượng lên, mây đen kéo đến che kín cả bầu trời, ma pháp nguyên tố xung quanh kịch liệt dao động. Mây đen quần vũ một hồi, một con sóng lửa khổng lồ từ trên trời điên cuồng xô xuống.

Lão Người nhện Tế ti không biết dùng cách gì mà có thể trong thời gian ngắn tìm ra hắn.

Mắt thấy sắp bị cơn sóng lửa nuốt gọn, Nhiếp Ngôn vội vàng dùng thêm một cái Tùy cơ Truyền tống quyển trục, một lần nữa biến mất.

Hắn hiện ra ở một nơi xa lạ, chỉ thấy xung quanh là một khu rừng rậm. Nhiếp Ngôn xác định phương hướng một chút rồi tăng tốc chạy như điên. Hắn điên cuồng buff hết một đống kỹ năng gia tốc, thân ảnh như gió lướt đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện