Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Bảo rương Á truyền kỳ


trước sau

Đối với cách giết Liệt diễm cự nhân thì Nhiếp Ngôn đã có sẵn dự tính, cứ dựa theo đó mà làm là được.

“Đi theo anh.” Nhiếp Ngôn dẫn Tạ Dao đi sâu vào trong động, chỉ lát sau, bọn họ đã đến một con đường nhỏ hẹp.

Chỗ này chỉ đủ để hai người chơi đi song song với nhau, chứ quay người cũng khó.

Còn loại khổng lồ như Liệt Diễm cự nhân thì căn bản là qua không lọt.

“Em chờ ở đây, anh đi dẫn quái.” Nhiếp Ngôn liền nói sơ qua kế hoạch của mình một chút.

“Không phải Liệt Diễm cự nhân có công kích ma pháp sao? Nó phải đánh được mình chứ nhỉ?” Tạ Dao nghe qua chợt nhíu mày, hình như kế hoạch của Nhiếp Ngôn có sai sót.

“Đúng vậy, nhưng em nhìn xem, đường hầm này không phải thẳng tắp mà có vài hốc đá cong cong, ma pháp của nó chỉ có thể đánh lên vách động chứ không trúng được chúng ta, sát thương sẽ giảm mạnh. Mặc dù chúng ta cũng sẽ bị ma pháp nổ lan đến nhưng chỉ cần kháng hỏa hơn 100 điểm là xem như không mất máu rồi, đó là lý do anh cho em nhiều Cao cấp Hỏa kháng dược tề như vậy.”

Nhiếp Ngôn giải thích, hắn đã suy tính rất kỹ càng, do huyệt động không thẳng mà hơi cong nên trong vòng 30 mét này, bọn họ có thể dùng ma pháp công kích Liệt diễm cự nhân sau đó lui về sau một chút, vượt qua 40 mét là có thể né được phần lớn công kích ma pháp của nó.

Chỉ cần có thể làm tốt việc đó, bọn họ có thể dễ dàng rỉa chết Liệt Diễm cự nhân. Xung quanh đây có hơn 10 con, đủ để bọn họ train liên tục.

Nhiếp Ngôn hiển nhiên đã tính hết, Tạ Dao cũng gật đầu, lời nói của hắn vẫn rất có lý.

“Vậy em chờ anh, cẩn thận đó.” Tạ Dao vừa nói vừa lui lại.

Nhiếp Ngôn cười cười tiến vào trạng thái Tiềm Hành, đi về phía Liệt Diễm Cự Nhân. Lúc này, hai bên cách nhau khoảng 30 mét, hắn liền đưa kỵ xạ nỗ lên nhắm thẳng vào nó rồi bóp cò. "Sưu sưu sưu", năm mũi tên nhanh chóng bay vút về phía Liệt Diễm cự nhân.

"Đốc đốc đốc" năm tiếng động nhỏ vang lên, toàn bộ mũi tên ghim hết lên thân Liệt Diễm cự nhân, trên đầu nó bay lên một đống giá trị thương tổn.

- 100... -200...

Liệt Diễm cự nhân quay đầu phát hiện Nhiếp Ngôn, liền lao về phía hắn.

Mắc câu rồi! Nhiếp Ngôn thu kỵ xạ nỗ lại, sau đó nhanh chóng lao ngược đi.

Một lát sau, dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Ngôn, Liệt Diễm cự nhân ngày càng gần bẫy.

Chỉ nghe "sưu" một tiếng, một ma pháp thánh ngôn màu trắng từ sâu trong động bay ra, đập thẳng lên người Liệt Diễm cự nhân sau đó nổ tung.

Tạ Dao bắt đầu công kích, Nhiếp Ngôn nhanh chóng lao vào trong cửa huyệt động, còn Tạ Dao thì không ngừng huy vũ ma pháp trượng bắn ra từng ma pháp. Trang bị của nàng so ra còn hơn Đường Nghiêu một chút, dù sao nàng cũng có ba món trang bị Truyền Kỳ trong bộ sáo trang, chỉ thua Đường Nghiêu một con tinh linh mà thôi. Cho nên, trên phương diện công kích thì nàng còn cao hơn Đường Nghiêu một chút, tần suất công kích và tốc độ hồi phục ma pháp lại thấp hơn một chút, tính ra thì hai người ngang ngang nhau.

Mỗi công kích ma pháp của Tạ Dao có thể gây hơn 1600 điểm sát thương lên Liệt Diễm cự nhân, tình hình tương đối khả quan.

Nhiếp Ngôn nhìn qua thanh HP của Liệt Diễm cự nhân một chút, tầm khoảng 120 vạn, tốc độ hồi phục cũng rất nhanh, với công kích của Tạ Dao mà muốn giết nó thì phải mất ít nhất ba tiếng.

“Giữ vững lượng damage, cẩn thận một chút, nếu thấy nó bắn ma pháp ra thì lùi nhanh về sau rồi uống một lọ Cao cấp Hỏa kháng dược tề.” Nhiếp Ngôn vừa nói vừa tập trung quan sát hành động của Liệt Diễm cự nhân.

Ma pháp liên tục bắn lên người Liệt Diễm cự nhân khiến nó ngày càng điên lên, cừu hận lúc này đã chuyển lên người Tạ Dao nhưng do miệng động quá hẹp khiến nó không thể chui vào. Nó thử vươn cánh tay tráng kiện vào muốn bắt Nhiếp Ngôn và Tạ Dao nhưng khoảng cách quá xa, căn bản là với không tới.

Nhiếp Ngôn cũng lấy kỵ xạ nỗ ra bắn, công kích cũng không cao lắm, không thể so sánh với Tạ Dao nhưng rỉa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Liệt Diễm cự nhân cố gắng bới miệng hang to ra nhưng nó có dùng sức cỡ nào cũng chỉ khiến vài viên đá vụn rơi xuống mà thôi.

Nó rống lên giận dữ khiến cả huyệt động run rẩy.

Nhưng hành động của nó không khiến Tạ Dao phân tâm chút nào, từng ma pháp vẫn đều đặn bắn ra từ tay nàng.

Từng ma pháp không ngừng oanh kích lên người nó, rốt cuộc cũng khiến nó triệt để tức giận. Nó há mồm phun ra một cột lửa bắn thẳng vào động.

“Lui lại, uống dược tề nhanh!” Nhiếp Ngôn vội vàng hô lên, vừa hô vừa lui lại.

Tạ Dao cũng lui về sau, sau đó lấy ra một lọ Hỏa kháng dược tề nốc vào.

Hai người lui về khoảng 10 mét, ngọn lửa điên cuồng quét qua chỗ nham thạch trước mặt họ sau đó từ từ tắt ngúm.

- 2382, -2762.

Hai thương tổn cực cao bay lên đầu mỗi người, kéo thanh HP của cả hai xuống hơn nửa.

Cột lửa bắn thẳng vào sâu trong huyệt động, sau đó uy lực dần nhỏ lại, số tia lửa lan ra chỗ
Nhiếp Ngôn và Tạ Dao cũng không được 30% tổng sát thương của ma pháp đó, hơn nữa kháng hỏa của cả hai cũng khá cao, có thể giảm đi gần hết sát thương.

Nhiếp Ngôn bó cho Tạ Dao một cái băng vải, sau đó uống một bình Hồi phục dược tề theo thời gian vào, thanh HP của cả hai dần dần đầy lại.

Tạ Dao lại tiến lên chỗ cũ, tiếp tục tấn công Liệt Diễm cự nhân.

Thời gian cứ thế trôi qua, trình tự lập đi lập lại chừng hai tiếng sau, Tạ Dao đã giết chết Liệt Diễm cự nhân. Chỉ thấy nó ngã xuống đất, thân thể vốn tạo thành từ nham thạch ùn ùn rơi xuống, biến thành màu xám tro.

Nhiếp Ngôn nhìn thanh exp của mình một chút, đại khái tăng được 30%, xem ra con Liệt Diễm cự nhân này exp cũng khá ngon. Ngoài ra, mỗi khi giết một con thì có thể đến cứ điểm Hi Nhĩ Đốn nhận thưởng, phần thưởng chắc cũng phải 30% exp nữa. Cứ train nhân hai như vậy, tốc độ tăng cấp so với những khu vực khác còn nhanh hơn nhiều.

Level của Tạ Dao thấp hơn nên trực tiếp tăng lên mộy cấp.

Nhiếp Ngôn nhặt lên trang bị Liệt Diễm cự nhân rơi ra thì thấy là một thanh pháp trượng hệ hỏa, là trang bị Ám kim cấp 80, thuộc tính rất tốt.

“Đi mở cái bảo rương kia thôi.” Nhiếp Ngôn cười nói, sau đó cả hai cùng đi về phía bảo rương ban nãy.

Một lát sau, bọn họ đã đến bên cạnh đống Hỏa Diễm Thạch, bảo rương đã nằm trong lòng bàn tay.

Dưới sự thiêu đốt không ngừng của đống Hỏa Diễm Thạch, có thể thấy bảo rương đang không ngừng tỏa ra ánh lửa.

Vừa đến gần, Nhiếp Ngôn cảm giác được hơi nóng áp vào mặt khiến da hắn hơi rát, trên đầu bay lên một đám giá trị thương tổn.

- 200... -300...

Không ngờ đám Hỏa Diễm Thạch này lại tỏa ra nhiệt độ cao như thế! Nhiếp Ngôn chăm chú nhìn bảo rương, nó bị nung đỏ bừng, giống như mới lấy ra từ lò lửa vậy. Trên đó khắc một cái ký hiệu hình phượng hoàng, vô cùng sống động, tựa như tinh linh đang nhảy múa trong ngọn lửa. Đây là điêu khắc từ niên đại cộng trị, hình phượng hoàng tượng trưng cho sự dục hỏa trùng sinh, là biểu tượng tôn thờ của ma pháp hệ hỏa. Trong tất cả các sinh vật, phượng hoàng và rồng là chủng loại cao cấp nhất.

Nhiếp Ngôn nghe loáng thoáng thấy tiếng phượng gáy thanh thúy vang lên bên tai, nhưng cũng như hư ảo.

Nhiếp Ngôn thất kinh, xem ra hắn đoán sai rồi, đây rõ ràng là một cái bảo rương Á truyền kỳ.

“Nhiếp Ngôn, đây là Á truyền kỳ bảo rương sao?” Tạ Dao chợt hỏi, ban nãy nàng cũng nghĩ là Ám kim bảo rương, nhưng sau khi nghe tiếng phượng gáy, nàng chợt nhận ra đây là một cái bảo rương cấp độ còn cao hơn.

“Chắc thế, để anh thử xem mở được không.” Nhiếp Ngôn gật đầu, hắn đến gần bảo rương, càng đến gần thì da hắn càng bỏng rát, trên đầu bên lên từng đám thương tổn năm sáu trăm điểm, thanh HP nhanh chóng tuột xuống. Hắn thấy thế liền vội vàng lui ra ngoài, uống một lọ Trung cấp Hồi phục thuấn phát.

Không xong, cái bảo rương này tỏa ra nhiệt độ cao quá, hắn không cách nào mở được. Chỉ đến gần thôi mà sát thương hệ hỏa đã cao như vậy rồi, kháng hỏa hơn 100 điểm cũng không có tác dụng, nói không chừng vừa đụng vào là chết luôn chứ đừng nói là mở rương.

“Tạ Dao, đưa Dong Hỏa Tâm cho anh.” Nhiếp Ngôn chợt nghĩ đến món hàng này, lúc này xem ra nó có tác dụng không nhỏ.

“Dạ.” Tạ Dao liền tháo Dong Hỏa Tâm ra giao dịch cho Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn đeo Dong Hỏa Tâm Vào, nhìn thấy kỹ năng của nó hiện lên liền sử dụng, lúc này hắn đã miễn dịch với ma pháp hệ hỏa.

Lập tức, hắn cảm thấy ngọn lửa liếm vào tay mình như bị một tầng khí gì đó ngăn cản, không cách nào gây thương tổn cho bản thân được nữa.

Nếu như không có kỹ năng trên Dong Hỏa Tâm, muốn mở bảo rương này không phải là chuyện đơn giản.

Không biết rốt cuộc kiếp trước ai là người mở được bảo rương này, lấy được cái gì trong đó.

Nhiếp Ngôn chạm đến khóa rương, mày hơi nhăn lại. Hắn không cách nào mở bảo rương này được, ổ khóa trên đó vô cùng cổ quái, cấp bậc rất cao, với cấp bậc mở khóa hiện tại của Nhiếp Ngôn căn bản là bó tay.

Nhưng mà sao bản đồ cấp 80 lại xuất hiện bảo rương cấp bậc cao như thế?

Trong đầu Nhiếp Ngôn chợt hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ bảo rương này có liên quan đến nhiệm vụ nào đó? Chỉ có thể từ nhiệm vụ đó đạt được chìa khóa mở bảo rương?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện