Hơn năm trăm người Pháp Sư Liên Minh chui vào trong một mảng rừng không rộng lắm khiến không khí có phần chật chội.
Vòng ngoài, các Chiến sĩ đang vô cùng khẩn trương, cẩn thận vô cùng, có thể thấy hành động ám sát của đám người Vương Giả Thiên Hạ tạo ra áp lực cỡ nào.
Đám người Đường Nghiêu, Tạ Dao, Ái Tình Giang Nam cũng đang ẩn thân nhích lại gần, khoảng cách hai bên còn tầm ba mươi mét, mượn cây cối sum suê chắn tầm nhìn của đám Pháp Sư Liên Minh. Nhiếp Ngôn lúc này thì đang theo một hướng khác Tiềm Hành qua.
Mấy tên Chiến sĩ ra sức chặt cây, đột nhiên một tên Chiến sĩ vóc dáng thấp bé dừng chân lại, trong lòng vô cùng cảnh giác, vẻ mặt hết sức khẩn trương.
Hắn kinh hãi hét lên: “Có tặc!”
Hắn vừa dứt lời thì từng cái Quang Chiếu Thuật phá không phủ xuống, quét ngang mọi thứ.
Các Thánh kỵ sĩ thì rối rít mở Thần Nhãn nhìn về hướng đó, nhưng rừng cây vẫn lặng yên không một tiếng động.
“Mẹ mày Nhị Đồng, Đạo tặc cái củ cải, bị người hù chết rồi.”
Tên gọi là Nhị Đồng kia lúng túng, vừa rồi hắn thật sự quá khẩn trương, một con gió thổi qua mà cũng nghĩ là Đạo tặc.
“Đạo tặc của Ngưu Nhân Bộ Lạc hù tụi mình rớt cả tim rồi. Nói đi cũng nói lại, đám tụi nó lì thật. Chúng ta đông như vậy mà cũng bị bọn chúng ra vào giết mỗi lần năm sáu mạng sau đó thong dong chạy thoát. Kỹ thuật cỡ đó ta cũng phải nể phục.” Một tên Chiến sĩ khác gần đó bội phục nói. Mặc dù là công hội đối địch nhưng ai cũng không thể phủ nhận lời hắn nói là sự thật.
Cách bọn họ hơn năm mươi mét, Nhiếp Ngôn đang đứng trên một cành cây, theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Đám người này cũng là cao thủ của Pháp Sư Liên Minh, khác với những kẻ địch mà hắn từng gặp, những người này vẫn có năng lực phản kháng nhất định.
Nhiếp Ngôn thấy bọn họ chạy tới liền ngâm nga một đoạn chú ngữ, một con Hoàng Kim Địa Long xuất hiện trước mặt cả đám. Hoàng Kim Địa Long cao gần ba mét, tựa như một tòa thiết tháp, cái đuôi lớn quét qua khiến cây cối gãy đổ.
“Con mẹ nó, là Hoàng Kim Địa Long của Cuồng tặc Niết Viêm!”
Đội ngũ Pháp Sư Liên Minh liền rối loạn.
“Chiến sĩ mau đến chặn nó lại!”
“Mục sư chú ý đừng để bị Cuồng tặc Niết Viêm đánh lén!”
Lúc bọn họ vẫn còn đang thất kinh thì Hoàng Kim Địa Long đã rống lên giận dữ, sau đó phun một ngụm long tức về giữa đám người chơi Pháp Sư Liên Minh. Long tức thiêu hai người chơi Pháp Sư Liên Minh thành tro tàn, sau đó một viên vẫn thạch to lớn lại giáng xuống từ trên trời. "Ầm" lửa bùng cháy ra xung quanh, thiêu đốt cả một khu vực lớn, lại có hơn mười thành viên Pháp Sư Liên Minh bị nổ chết.
Những thành viên này tố chất rất cao, sau khi bị ma pháp công kích liền dùng đủ loại bản lĩnh tránh né, chỉ có vài người động tác chậm là bị Hoàng Kim Địa Long giết chết!
Một đám hơn mười Chiến sĩ lao vào Hoàng Kim Địa Long muốn kiềm chân nó.
“Trị liệu nhanh!”
“Mục sư, nhanh tay lên chút coi!”
“Mẹ nó, công kích của súc sinh này kinh quá!"
“Cuồng tặc Niết Viêm chưa thấy xuất hiện, cẩn thận!”
Lúc một biển Chiến sĩ nghĩ rằng đã khống chế được Hoàng Kim Địa Long thì nó lại gầm lên giận nữ, Phản Kích Phong Bạo! Phản Kích Phong Bạo!
Liên tục hai kỹ năng phản kích, một đống thương tổn từ trên đầu đám Chiến sĩ bay lên, năm tên chết trận, còn mấy tên khác thấy HP chẳng còn bao nhiêu vội vàng lùi lại, Mục sư cũng nhanh chóng buff máu cho bọn chúng!
Mấy tên Chiến sĩ vẫn còn sợ hãi nhìn về con quái vật khổng lồ này, công kích của Hoàng Kim Địa Long thật sự quá kinh khủng. Đây không còn là một con sủng vật nữa mà là một con boss!
Một vài người chơi rối rít triệu hồi sủng vật của mình ra, vài chục con full máu lao đến đánh Hoàng Kim Địa Long. Chỉ thấy Hoàng Kim Địa Long vẫn lù lù bất động, một ngụm long tức đốt chết một con Cự Lang, rồi một cái Tê Liệt xé một con Cự Hùng thành hai mảnh.
Hoàng Kim Địa Long vô địch!
Đúng lúc cả đám Pháp Sư Liên Minh đang hỗn loạn thì trên bầu trời truyền đến ba động ma pháp kịch liệt, từng đám mây đỏ tụ tập lại trên bầu trời, khí tức nặng nề khiến người khác khó thở.
“Là đứa nào thả ma pháp quần công?”
“Ở bên kia kìa, là người của Ngưu Nhân Bộ Lạc, nhanh ngăn hắn lại!”
Đám người này vừa phát hiện ra mấy người Đường Nghiêu, Ái Tình Giang Nam… vừa muốn lao đến thì từng đạo băng sương từ trên trời rơi xuống khiến ai nấy đều chậm chạp hẳn đi, tựa đi đang chiếu phim quay chậm, ngay cả tư thế bước đi cũng cực kỳ khôi hài.
Chỉ trong chốc lác, Luyện Ngục Hỏa của Đường Nghiêu đã phủ xuống, toàn bộ khu vực ba mươi mét vuông biến thành biển lửa, lần lượt từng người Pháp Sư Liên Minh biến thành luồng sáng biến mất.
Trong biển người hỗn loạn, ba người của phòng làm việc Dã Lang nhìn nhau, rối rít lao về phía đám người Đường Nghiêu, chuẩn bị cản bọn họ lại. Một Chiến sĩ, một Pháp sư, một Ám mục, đây là một tổ hợp chiến đấu rất mạnh.
Nhiếp Ngôn nói với Vương Giả Thiên Hạ, Aun: “Chúng ta lên giết ba tên này đi!”
Người của phòng làm việc Dã Lang, giết một người là thiếu một người, cái chết của những người này quyết định rất lớn đến cục diện chiến đấu!
Bọn họ lập tức Tiềm Hành, chạy về phía ba người phòng làm việc Dã Lang.
Ba Đạo tặc đứng trên đỉnh thiên hạ lần đầu tiên hợp tác với nhau.
“Ta lên trước!” Nhiếp Ngôn nói xong, đột nhiên tăng tốc vọt lên, như sao băng đánh về phía Ám mục. Một Mục sư của Pháp Sư Liên Minh gần đó đột nhiên phóng ra Quang Chiếu Thuật, vừa vặn trúng Nhiếp Ngôn.
“Bên kia có tặc!” Tên Ám mục kia trầm giọng nói, sau đó giơ pháp trượng quăng ra một cái Quang Chiếu Thuật. Một quả cầu ánh sáng bay lên trời, dưới ánh sáng phủ xuống, chỉ thấy một bóng người cực nhanh lướt qua.
Nhanh quá!
Ba người
giật mình, tốc độ này… Là Cuồng tặc Niết Viêm!
“Cẩn thận, ta lên tiếp hắn!” Chiến sĩ rống lên một tiếng nặng nề, Trùng Phong! Hắn lao về phía Nhiếp Ngôn, sau đấy lập tức là Anh Dũng Đả Kích!
Ngay lúc ấy, thân thể Nhiếp Ngôn lập tức biến ảo thành vô số ảo ảnh, vòng qua người Chiến sĩ, là kỹ xảo Huyễn Tượng Vũ Bộ!
Chiến sĩ chém trúng mục tiêu, đột nhiên thấy Nhiếp Ngôn biến thành mảnh nhỏ liền giật mình, là ảo ảnh!
Đúng lúc này, tên Chiến sĩ đột nhiên cảm giác ót mình bị đâm vào, không ổn! Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng gì thì đã rơi vào choáng váng. Gần như là trong nháy mắt Nhiếp Ngôn dùng Huyễn Tượng Vũ Bộ né qua Chiến sĩ thì trong giây lát tên này phân tâm, Aun đã vọt đến sau lưng đâm ra một cái Kích Vựng.
Cuồng tặc Niết Viêm không chỉ có một mình! Hai người còn lại thấy thế liền giật mình, nhìn đồng bạn mình bị đánh ngất cũng muốn lao lên cứu nguy.
Thấy Nhiếp Ngôn đến gần, cổ họng Ám mục chợt nhúc nhích, đột nhiên gào lên một thanh âm bén nhọn, Sợ Hãi Thét Gào! Đồng thời hắn cũng vung pháp trượng lên cấp cho Nhiếp Ngôn một cái nguyền rủa.
Nhiếp Ngôn mở ra kỹ năng Tinh Thần Miễn Dịch trên Thập Thánh Kỵ Sĩ huân chương, xóa bỏ hiệu quả của Sợ Hãi Thét Gào và nguyền rủa, hơn nữa cứng rắn đụng vỡ một cái Viêm Phát của Áo pháp. Kỹ năng Viêm Phát kia xóa đi gần một phần ba lượng HP của hắn, một cái ma pháp có thể làm hắn mất nhiều HP như thế rồi, nếu đổi lại là Đạo tặc khác chắc đã bị miểu sát.
Cực Hiệu Chấn Nhiếp!
Nhiếp Ngôn dùng Cực Hiệu Chiến Nhiếp khiến thân thể tên Ám mục cứng đờ, ngay lúc hắn chuẩn bị dùng Khu Trục đẩy Nhiếp Ngôn ra xa thì một chủy thủ sắc bén bỗng xuất hiện phía sau ót hắn, chủy thủ đâm vào khiến pháp trượng của hắn ngừng lại giữa không trung.
Vương Giả Thiên Hạ đã đánh lén thành công!
Thấy hai đồng bạn bị dính chiêu, Áo pháp xoay người định chạy trốn. Trong giây lát đấy, thân thể hắn liền khựng lại, bị Tỏa Định! Là Vương Giả Thiên Hạ ra tay!
Hắn còn chưa kịp dùng Tùy cơ Truyền tống quyển trục thì Nhiếp Ngôn đã đánh tới, Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm chém xuống một đòn chí mạng.
"Rầm, rầm, rầm", ba cái xác gần như ngã xuống đất cùng một lúc!
Hay cho một màn hợp tác đỉnh cao!
Lúc ba người Nhiếp Ngôn, Vương Giả Thiên Hạ, Aun cùng hợp tác thì xem như cao thủ của phòng làm việc Dã Lang có tới cũng không thể đánh lại!
Ba cao thủ của phòng làm việc Dã Lang gần như là chết trong một giây khiến thành viên Pháp Sư Liên Minh xung quanh đực mặt ra. Bọn họ biết phòng làm việc Dã Lang đẳng cấp như thế nào, nhưng thế mà gặp ba Đạo tặc này lại bị dẫm chết!
Bởi vì tất cả diễn ra quá nhanh nên bọn họ thậm chí không biết rốt cuộc quá trình diễn ra thế nào, đợi bọn họ cẩn thận nhìn lại thì trên mặt đất chỉ còn ba cái xác.
“Hợp tác sướng thật.” Nhiếp Ngôn nói với Vương Giả Thiên Hạ và Aun. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hợp tác với người khác đã như vậy.
“Niết Viêm đại ca, quá sướng luôn.”
Vương Giả Thiên Hạ không nói gì, chỉ nhún nhún vai, bộ dáng và vẻ mặt vẫn ra vẻ không có gì nhưng trong sự bình tĩnh đó lại hàm chứa một tia ba động. Phối hợp với Nhiếp Ngôn khiến hắn nhớ lại những chiến hữu trước kia, sự ăn ý này thật sự quá quen thuộc.
Ba người sau khi nhặt hết trang bị lên thì lại biến mất lần nữa.
Trong lúc ba người Nhiếp Ngôn đối phó với cao thủ của phòng làm việc Dã Lang thì sáu tên Đạo tặc của Huyết Sát cũng tấn công về phía đám Đường Nghiêu và Tạ Dao nhưng không tạo thành thương vong nào, thậm chí nằm lại một người sau đó nhanh chóng chạy trốn. Bất quá đám người Đường Nghiêu cũng bị chậm nhịp, không thể liền tay thi triển ma pháp quần công.
Trận tuyến Pháp Sư Liên Minh đã bị xé nhỏ ra, biến thành một vùng hỗn loạn, chạy giặc khắp nơi. Hơn năm trăm người, chết hơn hai trăm chỉ còn lại hơn ba trăm người chạy trốn tứ tán, có một số ít tổ chức phản công lại nhưng rất nhanh đã bị ma pháp của đám Đường Nghiêu bức lui, nằm xuống thêm một đống thi thể.
Đám Nhiếp Ngôn, Aun, Vương Giả Thiên Hạ bắt đầu giết chóc, Hoàng Kim Địa Long đi đến đâu cũng gặt xuống một đống người.
“Lão đại, có người đang chạy về phía này! Là người của phòng làm việc Dã Lang và đám Huyết Sát!”
“Chúng ta rút!” Nhiếp Ngôn ra lệnh, cả đám lập tức dùng Tùy cơ Truyền tống quyển trục, biến mất tại chỗ.
Lần đánh lén này cũng kiếm được một mớ, trở về nghỉ ngơi và hồi phục thôi, sau đó lại tiếp tục chơi với đám Pháp Sư Liên Minh. Bọn họ không muốn đánh dai đánh dài với chúng, vì lỡ mà bị mai phục thì được không bù nổi mất.