- Thông qua rồi.
Hoàng Hôn gật đầu nói.
- Kỹ thuật của tên Niết Viêm không tệ……. Thật lợi hại!
Nhìn thấy lúc Nhiếp Ngôn dùng cơ nỏ dẫn quái, Hồ Ly Bán Tỉnh cuối cùng cũng phát ra tiếng cảm thán, ba mũi tên đó không có kỹ thuật cao siêu thì không thể hoàn thành.
Hiện tại các ngoạn gia chỉ mới tiến vào du hí, phương diện kỹ xão tất nhiên là còn lâu mới bằng Nhiếp Ngôn, ba mũi tên này đối với Nhiếp Ngôn mà nói chỉ là kỷ xảo lưu truyền trong đám cao thủ ở kiếp trước thôi, nhưng mà từ hắn thi triển thì ở trong mắt Hồ Ly Bán Tỉnh, Hoàng Hôn thì không khác gì thần kỹ.
Trước kia lúc hạ phó bản thì Đạo Tặc không được coi trọng mấy, bởi vì đoàn đội không có nhiều Đạo Tặc mà vẫn qua được phó bản, cho nên Hồ Ly Bán Tỉnh về lời mời Nhiếp Ngôn cũng không để ý mấy, nhưng giờ hắn bỗng cảm thấy có một Đạo Tặc giỏi đối với đoàn đội đi phó bản là trọng yếu biết bao.
Trước kia Hồ Ly Bán Tỉnh vẫn cảm thấy đoàn đội thiếu cái gì đó, giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ thiếu là một Đạo Tặc cấp chuyên gia như là Nhiếp Ngôn.
- Thạch Đầu nói đúng, hắn quả thật là cao thủ.
Hoàng Hôn nói, ánh mắt nhìn người của Thạch Đầu không ra gì, nhưng lúc này không biết có phải là mèo mù vớ cá rán hay không mà lại giúp bọn họ mời tới một vị đại thần như vậy.
- Chúng ta chắc chắn có thể qua được đầm lầy Áo Cách Mã Đặc.
Hồ Ly Bán Tỉnh xem qua đoạn video, hắn liền hiểu một câu lưu truyền trên phó là một Đạo Tặc thành công có thể tăng khả năng sống sót của đoàn đội lên 30%. Câu này không chỉ đúng với đoàn ba người, năm người mà cũng đúng cho đoàn hai mươi người, ba mươi người.
Năng lực chỉ huy và năng lực tổ chức của Nhiếp Ngôn quả thật đáng để người ta ca ngợi, nếu không có Nhiếp Ngôn thì đoàn đội Vũ Lam trang bị tệ như vậy vốn không thể nào qua được Thụ yêu lâm.
Nhiếp Ngôn biết lần này cùng Hoàng Hôn hạ Thụ yêu lâm thì kết quá cuối cùng cũng truyền đến chỗ Hồ Ly Bán Tỉnh, ít ra có thể loại bỏ một ít nghi ngờ trong lòng hắn.
Có được Vũ lạc bảo thạch, Nhiếp Ngôn liền nghĩ đến tinh anh Sư Vương, muốn xử lý tên gia hỏa đó thì phải chuẩn bị thật cẩn thận.
Nhiếp Ngôn đến khu đấu giá, bởi vì Hắc phân dược tề tiêu thụ không tệ, nhóm dược tề đều lấy toàn bộ nguyên vật liệu đã tồn trữ ra chế thành Hắc phân dược tề rồi đưa lên khu đấu giá, ước chừng hơn một trăm bình, còn có mấy chục tấm phối phương của Hắc phân dược tề, qua vài ngày đống hàng này chính là hàng có giá trị xa xỉ, Nhiếp Ngôn không do dự mua hết, thuận tiện mua hết tất cả tài liệu chế tác Hắc phân dược tề.
Thu mua toàn bộ xong phối phương Hắc phân dược tề, tài liệu Hắc phân dược tề trên thị trường, Nhiếp Ngôn ở khu bán đấu giá dùng giá gần 9 đồng mua một số mũi tên của nỏ tiễn, 2 ống Hắc kim tiễn, 3 ống Mộng yểm tiễn, 4 ống Thối độc tiễn.
Hắc kim tiễn: mang vào 12 thương tổn phá giáp, mỗi ống 1000 mũi tễn. Giá mua: 2 bạc
Mộng yểm tiễn: mang vào 10 điểm sát thương hỗn loạn, mỗi ống 1000 mũi tên. Giá mua: 1 bạc 50 đồng.
Thối độc tiễn: mang vào 9 điểm thương tổn độc, mỗi ống 1000 tên. Giá mua: 1 bạc 50 đồng.
Những ống tên đóa làm Nhiếp Ngôn tiêu không ít tiền, thứ đồ đắt tiền này ngoài trừ Đạo Tặc của một ít đại đoàn đội phụ trách dẫn quái hay Chiến Sĩ của một số đoàn thì vốn có ít ai dùng, trên thực tế với đại đoàn đội mà nói dùng tên này mà dẫn quái thì thật đúng là lãng phí. Cho nên dùng loại tên này ở khu đấu giá không được sôi nổi, nhưng mà bởi vì vật này khá hiếm nên giá vẫn cứ cao. Cũng chỉ loại ngoạn gia nhiều tiền như Nhiếp Ngôn mua mà thôi.
Mua được tên, Nhiếp Ngôn truyền tống đến Ma Đa tiểu trấn thẳng tiến hướng đồi Phi Mộng.
Ra tiểu trấn đi về phía Bắc hơn mười km, là một dãy núi liên miên, theo sơn đạo chạy nhanh lên đỉnh núi, đến một chỗ bên cạnh vách núi, nhìn về xa xa phía trước là bình nguyên, trên bình nguyên tất cả mọi thứ đều trở nên rất nhỏ, vách núi thì cao, lúc
nhìn xuống phía dưới thì chỉ mơ hồ một vùng hoang vu.
Tiếng gió gào thét trên vách núi, núi rừng phương xa như là sóng biển nhấp nhô kéo dài.
Đây là một vách núi cao hơn 200 thước, ngoạn gia mà nhảy xuống nhất định sẽ bị tan xương nát thịt.
Nhiếp Ngôn đi lên đỉnh vách núi, vừa nhìn mọi thứ xung quanh dưới vách núi, vừa men theo vách núi mà đi, đi một lúc thì tìm được một gốc cây dạ bách.
Nhiếp Ngôn đứng dưới gốc dạ bách, nhắm hướng Đông vách núi, một bước, hai bước, ba bước, có lẽ là chỗ này.
- Chính là chỗ này, chắc là không có nhớ nhầm.
Nhiếp Ngôn nhún người nhảy xuống vách núi.
Hắn tới chỗ này không phải vì tự sát mà ngay tại dưới vách núi này có một con quái tinh anh đang hoạt động, Sư vương Tạp Đa, nó là vương giả của vùng bình nguyên này, lúc các ngoạn gia ở vùng bình nguyên luyện cấp, không ít lần bị Sư vương Tạp Đa xử lý.
Sư vương Tạp Đa nếu bị giết, một ngày mới xuất hiện một lần, nó có xác xuất cao ra Hắc huyết sáo trang, Hắc huyết tổng cộng có ba kiện, gồm áo choàng, bao tay, lót vai là Bạch Ngân sáo trang đỉnh cấp của Đạo Tặc 5 cấp, so với bộ Khế ước sáo trang của phó bản sơn cốc Tác Tư kém một chút, nếu kiếm đủ một bộ Hắc huyết thì một thân trang bị của Nhiếp Ngôn có thể nói là đứng đầu. Ngoài Hắc huyết, Sư vương Tạp Đa con ra một số kỹ năng của Đạo Tặc.
Kiếp trước rất nhiều người tranh giết Sư vương, vì cướp trang bị Sư vương Tạp Đa rớt ra mà hỗn chiến, không phải một vài mà thường là một đám người, muốn cướp được Hắc huyết cũng không phải là chuyện đơn giản, kiếm đủ bộ sáo trang thì càng cực khó. Mỗi lần Sư vương sinh ra thì xung quanh có khoảng mấy trăm đầu Sư tử, ít ra phải xử lý sạch Sư tử vòng ngoài rồi mới có thể an tâm đánh Sư vương, nhưng nhiều Sư tử 7 cấp cũng rất khó xơi.
Hiện tại đám ngoạn gia cấp bậc còn chưa đủ, phải hơn hai mươi ngoạn gia 5 cấp mới dám đến đánh Sư vương, bây giờ ngoạn gia 5 cấp còn rất hiếm thấy, đều là cấp cao thủ, muốn tập trung nhiều người như vậy thật đơn giản.
Bây giờ không ai dám đến giết Sư vương, gần đây là khu quái 7 cấp, hiếm có người tới mà dù tới thì cũng không thể đến nơi Sư vương Tạp Đa được, Nhiếp Ngôn có thể an tâm thực hiện kế hoạch của hắn.
Tiếng gió rít gào bên tai, độ cao hạ xuống rất nhanh, Nhiếp Ngôn kích hoạt kỹ năng trên Vũ lạc bảo thạch, tốc độ rơi xuống chậm lại, dưới chân bỗng nhẹ nhành, tốc độ rơi xuống thong tác.
Dưới tác dụng của kỹ năng Vũ lạc, tốc độ Nhiếp Ngôn rơi xuống chỉ nhanh hơn lông chim một chút thôi.
Cách mặt đất càng lúc càng gần, thử tính khoảng cách, độ cao khoảng 20 thước, Nhiếp Ngôn bắn ra một đạo tơ nhện dính lên vách núi, khiến cho Nhiếp Ngôn treo ở giữa không trung, nhìn xuống dưới phát hiện có một đầu Sư tử cường tráng cách đó không xa, có bộ lông màu rám nắng, uy nghiêm như vương giả.
Vừa thấy con hùng sư này Nhiếp Ngôn liền đưa nó vào tầm bắn.
Con hùng sư kia chính là Sư vương Tạp Đa, trong trí nhớ thì Sư vương Tạp Đa đứng ở vị trí đó.
- Chiến thôi.
Tơ nhện ở tay trái Nhiếp Ngôn dính chặt một số thực vật sinh trưởng trên vách núi, tay phải lấy nỏ tiễn từ trong ba lô ra, dùng thước ngắm chính xác Sư vương, ba tiếng sưu sưu sưu, mũi tên từ nỏ tiễn bay một đường thẳng tắp bắn về phía Sư vương Tạp Đa.