Chưởng môn của Bắc Thần Phái và Tiêu Tiêu Cung đang vô cùng hối hận. Sao họ không tổ chức một cái đại hội ngay khi nhận được tin của Kỳ Thí Phi chứ.
Nếu làm vậy thì tối thiểu thân phận của ba bên cũng sẽ ngang hàng chứ không như bây giờ: Ngục Thiên Tông có ưu thế sân nhà, nên đã nhanh chóng trở thành người dẫn đầu, có quyền quản lý Đông Độ Châu rất lớn.
Tuy lúc ấy họ không cho rằng Kỳ Thí Phi nói chuyện vô căn cứ, nhưng chẳng ai ngờ đạo tu lại phát động chiến tranh sớm như vậy.
Giờ, hai chưởng môn của hai đại môn phái đành nín nhịn mà nghe theo chỉ đạo của Kỳ Thí Phi.
Bởi vì các chưởng môn của Bắc Thần Phái và Tiêu Tiêu Cung đều biết tin mật rằng cuộc tấn công của đạo tu lần này không phải do ấm ức do bị đuổi khỏi Đông Độ Hoàn, mà bởi âm mưu phía sau của đám đạo tu Tây Tứ Châu. Điều này khiến những ma tu đang vui vẻ khi thắng trận nhận ra được một hiện thực tồi tệ: Đạo tu của Tây Tứ Châu dám khua chiêng gióng trống tới xâm chiếm Đông Độ Châu!
Ban đầu, chúng ma tu cảm thấy không thể tin nổi, rồi cảm xúc đó chuyển sang giận dữ. Nói trắng ra thì ngày xưa, chính đạo tu đã vứt lại Đông Độ Châu, ma tu trúng kế của đạo tu nên bị buộc ở lại đây.
Những ma tu biết được chuyện này đểu cảm thấy giận dữ: nếu đã đi rồi thì còn về làm gì nữa?
Chẳng nhẽ là khi tài nguyên của Tây Tứ Châu lại trở nên khô kiệt thì mới nhớ về cố hương từng bị bỏ quên sao? Chuyện vô liêm sỉ như vậy mà cũng làm được, có mất mặt không, có thấy xấu hổ không?
Hiếm hoi lắm mới có một lần các ma tu đồng lòng nhất chí, họ quyết tâm rằng nhất định phải đập tan cái ảo tưởng đó của đám đạo tu.
Không cần phải tổng động viên gì hết, sĩ khí của ma tu cứ thế mà tăng vọt, rồi tự động lao vào chuẩn bị cho cuộc chiến.
Phía đạo tu nhận được tin từ những người trốn thoát. Họ không manh động nữa, mà phải tìm hiểu để nắm rõ tình hình đã.
Nhưng tấm chắn của Đông Độ Hoàn đã bị đóng, dòng hải lưu và lốc xoáy quay cuồng, không phải tu sĩ từ Ngưng Hồn Cảnh trở lên thì không thể tới dò xét được.
Sau khi đến đây, phía Kỳ Thí Phi chiếm ngay một kiến trúc lớn và xa hoa bậc nhất. Hiện tại, các ma tu có chức sắc cao hoặc các tán tu có danh vọng đang tụ họp tại đây để thảo luận đối sách.
Một nhóm rất hiếu chiến, chủ trương của họ là tới đảo Lôi Đình, đánh cho đám đạo tu cướp bóc kia một trận cho chúng nó sợ.
Nhóm khác lại rất bình tĩnh.
Chưởng môn của Bắc Thần Phái – Dư Văn Khang – không chỉ lạnh lẽo trong giọng nói, mà cũng lạnh lẽo trong tính cách, lão châm chọc, “Đảo Lôi Đình trong thâm uyên đâu giống như vùng lục địa chứ, đạo tu không phải lũ ngu, nếu chúng tách nhau ra mà chạy vào thâm uyên, ngươi đuổi theo được chắc?”
Cung chủ Tiêu Tiêu Cung – Văn Thanh – cũng nói với điệu nghiêm trọng, “Phía chúng ta còn chưa rõ đám đạo tu có những ai, lỡ như cả ba thiên tôn đều tới thì nguy, đám đấy đâu phải chỉ để trưng thôi đâu. Không cẩn thận là tự đưa đầu vào chỗ chết.”
Kỳ Thí Phi ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, ngón tay khẽ vuốt cằm, không biết đang suy nghĩ gì, hay đang lắng nghe mọi người ở dưới tranh luận.
Một lúc sau, đợi khi mọi người đã tạm dừng lại, y mới cất tiếng, “Thiên Lâm Phái và Ngự Linh Tông có mâu thuẫn không thể điều hòa, vậy nên tỷ lệ chưởng môn Tiếu Mộc Vinh tham gia lần này chưa tới một phần mười.”
Vậy tức là chỉ có Chung Huyễn và Chu Bích! Ánh mắt đám ma tu sáng rỡ lên, một người còn hưng phấn thốt lên, “Vậy thì sợ gì chứ, hiện Đông Độ Hoàn có hai vị ma tôn cơ mà!”
Kỳ Thí Phi đảo mắt liếc nhìn người nọ. Kẻ đó như bị giội mậu chậu nước lạnh, bao hưng phấn cũng dập tắt ngay tắp lự.
Khóe môi Kỳ Thí Phi cong lên, y giở giọng bỡn cợt, “Nếu Chung Huyễn và Chu Bích cũng nghĩ đơn giản như ngươi thì dễ quá rồi. Binh đấu với binh, vương đấu với vương, còn cần bọn ngươi làm gì nữa?”
“Ha.Ha.” Ma tu nọ cười khan, “Nói cũng đúng.” Chời ơi, tu sĩ Đại Thừa Cảnh nào cũng đáng sợ thế sao? Chỉ một ánh mắt cũng khiến người ta như rơi vào hầm băng, thở cũng không thở nổi.
Dư Văn Khang gật đầu từ tốn, “Đúng thế, Chung Huyễn và Chu Bích không thể tấn công theo cách đơn giản thế được.”
Đôi bên cách nhau phần lốc xoáy dưới đáy biển, phía ma tu tương ứng với phòng thủ, bên đạo tu lại là tấn công.
Nếu ma tu và đạo tu đối chiến, ma tu ở khu vực biển tại Đông Độ Hoàn, đạo tu là thâm uyên mờ mịt, nghĩ thế nào thì thấy phía ma tu không chủ động tấn công được. Dù sự thật này khiến rất nhiều ma tu nóng tính khó chịu, nhưng họ cũng chẳng thể chống lại quyết định mà các ma tu quyền thế đã thống nhất, chỉ đành chờ đợi.
“Tôn thượng đang phiền lòng chuyện gì?” Quỳ Mão chau mày. Kỳ Thí Phi đã ngồi bất động một ngày rồi. Điều này khiến người thanh niên vô cùng lo lắng.
Kỳ Thí Phi nhìn hắn, nở một nụ cười rồi vươn tay ra, “Qua đây, đến chỗ ta.”
Quỳ Mão chớp mắt một cái rồi đi qua. Người thanh niên mới từ ngoài về, người còn vương hơi ẩm. Kỳ Thí Phi kéo ghì hắn vào lòng, vùi mặt vào hõm cổ của người thanh niên, hít một hơi thật sâu.
Quỳ Mão nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tóc ma tôn đại nhân, chạm vào những sợi tóc xanh đen ấy.??
“Sao vậy? Rốt cục có chuyện gì?” Giọng người thanh niên trầm ấm, êm ái, Kỳ Thí Phi nhắm mắt lại và sa vào trong đó, không nhớ tới muộn phiền.
Y nói gượng gạo, “Lão Tôn Thiển An vô dụng, tới giờ vẫn chưa tìm được manh mối gì hữu dụng.”
Cát Nguyên Bách như quả bom nổ chậm, nếu không tìm được tên gián điệp, Kỳ Thí Phi không thể nào yên lòng, hành động theo phương án nào cũng phải tính thêm đôi ba trường hợp khác, dù tài giỏi như y cũng cảm thấy mỏi mệt.
Quỳ Mão lặng lẽ vươn qua, nhẹ nhàng hôn tên tóc y với sự thương tiếc. Người thanh niên cứ tưởng động tác lén lút này không bị phát hiện, nhưng thực ra là không. Khóe môi Kỳ Thí