Quỳ Mão giận lắm, giận vô cùng!!
Trong khoảng thời gian vừa rồi, Kỳ Thí Phi đã vất vả nhường nào, lao tâm khổ tứ để nghĩ ra phương án hành động, vậy mà lại bị hai tên gián điệp này phá hoại. Giờ chúng đánh vỡ pháp trận, khiến bao chuẩn bị của tôn thượng đều đổ sông đổ bể. Tình thế này sao Quỳ Mão có thể không giận chứ!
Giờ hắn chẳng còn đắn đo gì nữa, chỉ muốn giết ngay kẻ này cho hả giận!
Ban nãy là Phương Khai Nguyên áp đảo Quỳ Mão, nhưng giờ thì khác. Người thanh niên đánh kiểu liều mạng, liên tục ra chiêu vô cùng tàn nhẫn, không màng tới chân nguyên, không màng tới cả những vết thương trên người.
Viết ra thì dài, nhưng thực tế tình hình chiến đấu của đôi bên diễn ra vô cùng đột nhiên và chớp nhoáng.
Lúc Kỳ Thí Phi bị đánh động và ra mặt thì Hạ Hạc – Quỳ Mão cũng chỉ vừa phân công nhau hành động.
Kỳ Thí Phi đi về nơi pháp trận gần nhất thì đã không thấy bóng dáng của Cát Nguyên Bách và Hạ Hạc đâu, sau đó, y liền bay sang hướng khác.
Lúc ma tôn đại nhân tới nơi thì những tu sĩ tuần tra đã xúm lại.
“Tôn thượng!” Người đứng đầu nhóm đó – một tu sĩ Hóa Thần – hành lễ cung kính với y, “Lúc chúng thuộc hạ phát hiện ra thì Ngũ đạo hữu đã đánh với Phương ma quân rồi, không biết là do có tranh chấp gì.”
Hai bên giao tranh quyết liệt như vậy, một từ “tranh chấp” đơn giản chẳng thể mô tả nổi nữa.
Màng chắn đã biến mất, đường tới thâm uyên mở ra, chỉ cần vào đó là mình có thể trốn thoát. Với ý nghĩ đó, Phương Khai Nguyên vốn chẳng ham chiến nữa, hắn đâu có muốn liều chết đâu, nhưng hắn lại bị Quỳ Mão cản chân.
Thấy người xung quanh đã nhiều lên, Kỳ Thí Phi cũng xuất hiện, Phương Khai Nguyên mới thấy hoảng. Hắn bắt đầu nảy ra ý nghĩ bắt lấy Quỳ Mão, chỉ cần khống chế được kẻ này, Kỳ Thí Phi sợ “ném chuột vỡ bình” sẽ buộc phải thả hắn đi.
Chính vì Phương Khai Nguyên có ý đó nên khí thế của Quỳ Mão mới càng lúc càng mạnh mẽ. Kỳ Thí Phi đứng đó, miệng mỉm cười, mắt chăm chú nhìn Quỳ Mão, si mê ngắm nhìn bóng dánh mạnh mẽ của người thanh niên.
“Tôn thượng? Chúng ta không lên giúp sức sao?” Vị tu sĩ Hóa Thần đứng sau Kỳ Thí Phi hỏi với giọng khó hiểu. Dù gì thì Ngũ Duyệt cũng là bạn đời của ngài ấy. Ngưng Hồn đấu với Hóa Thần như vậy mà sao vị ma tôn này lại chẳng sốt ruột gì.
Ánh mắt Kỳ Thí Phi sáng quắc, y khẳng định, “Không, hiện giờ hắn vẫn chưa cần giúp.”
Trên bầu trời của Đông Độ Hoàn, ánh kiếm xanh tầng tầng lớp lớp lao về phía Phương Khai Nguyên. Kinh Trướng nương vào đặc điểm sẫm màu của mình để ẩn trong những ánh kiếm ấy.
Tu vi của Phương Khai Nguyên cao hơn Quỳ Mão một tầng, nhưng tiếc rằng áo choàng phòng ngự và pháp khí tấn công của cậu chàng Lược Ảnh lại hơn hẳn hắn. Con dao găm Kinh Trướng quá hiểm hóc, trong lúc không kịp đề phòng, một cánh tay của hắn đã bị chặt đứt!
Phương Khai Nguyên kêu lên thảm thiết. Kinh Trướng lượn một vòng rồi đâm tới từ phía sau!
Quỳ Mão lao tới, vươn tay tóm Phương Khai Nguyên. Sau lưng là Kinh Trướng, trước mặt là Quỳ Mão, vị ma quân này rơi vào thế gọng kìm không thể né tránh. Mất đi một cánh tay rồi, lửa hận bỗng trào lên trong lòng hắn. Hắn quăng ánh nhìn lạnh lẽo và sắc lẻm về phía Quý Mão.
Phương Khai Nguyên tinh thông pháp trận, phương hướng trau dồi và tu luyện đều theo hướng đó, vậy nên mấy món pháp khí phòng thân của hắn dù có phẩm cấp không cao thì cũng được ghép cùng những pháp trận vô cùng hiếm gặp.
Hắn đặt tay lên ngọc bội bên hông, nghĩ bụng: chỉ cần khởi động trận pháp này là Quỳ Mão chắc chắn sẽ tiêu đời. Mục đích của hắn là kéo tên Lược Ảnh Vệ này chết cùng.
Đôi mắt hổ phách của Kỳ Thí Phi bỗng sáng quắc, tay áo nguyệt sắc vung lên, y bay bụt lên chỉ để lại một vệt tàn ảnh.
Lưng Quỳ Mão cứng đờ, chỉ trong nháy mắt, hắn đã được Kỳ Thí Phi kéo vào lòng, rồi nhoáng một cái, pháp thuật trên chiếc áo Ngự Phong được kích hoạt, ma tôn đại nhân ôm cậu chàng Lược Ảnh biến mất.
Cùng lúc ấy, ngọc bội của Phương Khai Nguyên vỡ đôi, luồng sóng vô hình lan ra, vặn xoắn không gian. Vùng không gian đứt gãy co lại rồi bùng nổ khắp bốn phương tám hướng.
“A!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, cơ thể của những tu sĩ đi tuần xẻ tan tác như thể bị con dao sắc bén gọt qua, bộ dạng lúc chết thê thảm vô cùng. Phòng ốc xung quanh cũng bị cắt ngọt, tàn tạ không khác gì phê tích.
Cách đó xa xa, Kỳ Thí Phi ôm Quỳ Mão nhìn về khu vực ấy.
Quỳ Mão tựa đầu vào ngực Kỳ Thí Phi, nghe tiếng tim “thình thịch thình thịch” của ngài ấy, lòng vẫn còn thấy sợ.
“Mạnh quá—” Quỳ Mão có chút ủ dột, “Thuộc hạ chủ quan quá rồi.”
Kỳ Thí Phi siết chặt hắn vào lòng, hôn lên thái dương hắn, “Về sau không được áp sát như vậy nữa, những tu sĩ từ Ngưng Hồn trở lên đều có nhiều chiêu thức bất ngờ lắm.” Ban nãy là do Quỳ Mão đã quá quen với cách chiến đấu của Lược Ảnh.
Quỳ Mão thở phào một tiếng, gật đầu.
Kỳ Thí Phi đáp đất rồi buông Quỳ Mão ra. Người thanh niên đi về phía phê tích để xem có ai còn sống không.
Mặt đất bị máu tươi nhuộm đẫm. Kỳ Thí Phi ung dung bước vào khu vực trung tâm, trên người không dính chút bụi bẩn. Phương Khai Nguyên đúng là phúc lớn mạng lớn, làm mắt trận mà vẫn chưa chết, vẫn còn thoi thóp được.
Ánh mắt Kỳ Thí Phi sắc lẻm, thần niệm y đâm vào tử phủ của tên ma quân nọ.
Máu của Phương Khai Nguyện sắp cạn đến nơi, hắn yếu ớt lắm rồi, chẳng thể phản kháng được nữa. Bị thần niệm của Kỳ Thí Phi đâm vào tử phủ, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy.
Một lúc lâu sau, Kỳ Thí Phi rút thần niệm về, lạnh lùng nhìn xem Phương Khai Nguyên đã tắt thở thật chưa.
Hạ Hạc hấp tấp chạy qua, thở hổn hển, liếm liếm môi, nhìn chằm chằm lưng của Kỳ Thí Phi, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Cát Nguyên Bách chạy rồi à?”
Hạ Hạc thở hắt một tiếng chán nản, “Ngoài kia có tận mấy đạo tu Hóa Thần giúp lão.”
Ban nãy,