Quỳ Mão vào thế sẵn sàng nghênh cường địch, Kinh Trướng được siết chặt trong tay, chân nguyên luân chuyển khiến bộ đồ trên người xao động.
Hai mắt của người thanh niên nhìn chằm chằm về phía cửa vào sơn cốc. Cấp bậc phòng ngự của lăng mộ rất cao, mấy kẻ tôm tép không thể phá vỡ lá chắn để đi vào, chỉ tu sĩ Hóa Thần mới có thể làm như vậy.
Mặt Quỳ Mão đanh lại, kiếp trước, người phá sập vách núi là Chu Bích, lần này vẫn là ông ta sao?
“Đừng căng thẳng, bình tĩnh.” Một bàn tay khô gầy đặt lên bờ vai hắn.
Mới đầu Quỳ Mão còn chưa kịp nhận thấy điều bất thường, sau đó hắn mới ngộ ra, vị trí tay này có gì đó không đúng! Người thủ mộ đã già, lưng đã còng nên chiều cao cũng thấp đi, vị trí tay của lão lúc giơ lên sao mà cao thế này được.
Hắn ngạc nhiên lắm, quay lại thì thấy người mà trước đây hắn phải nhìn xuống nay bỗng nhiên lại đứng ngang với mình rồi.
Đá trên núi tiếp tục vỡ ra và rơi xuống, có thể lờ mờ thấy được khe nứt. Nhưng giờ người thanh niên chẳng nghĩ được gì, hắn đang quá hoảng hốt trước sự biến hóa của vị tiền bối.
Không phải lão bỗng nhiên cao lên mà là bởi lão không còng lưng nữa.
Làn da nhăn nheo bọc lấy khung xương đột nhiên trở nên săn chắc với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được, cơ bắp quay về, đôi vai vốn gầy gò cũng thay thế bằng sự lực lưỡng, phần ngực lép xẹp nay lại căng đầy.
“Tiền bối?” Quỳ Mão bất giác rụt về sau một bước, sửng sốt vô cùng trước sự cải lão hoàn đồng của người thủ mộ.
Hắn không hề biết lão có khả năng đó, kiếp trước chuyện này không xảy ra!
Người thủ mộ từ từ mở mắt ra, đôi mắt vốn đục ngầu ấy nay đã trong trẻo trở lại, sáng như sao. Gương mặt chảy xệ lấy lại vẻ anh tuấn, dáng hình cũng cường tráng và đầy nhuệ khí.
Giờ lão nào có giống một ông già lọm khọm mà đã biến thành vị tu sĩ tối cao tràn đầy khí thế!
Đúng vậy, người thủ mộ là Lược Ảnh Vệ duy nhất được dùng ma chủng bậc Hóa Thần, đương nhiên sẽ là chiến lực tối cao. Chẳng qua vẻ ngoài già yếu của lão khiến người ta quên mất điều đó mà thôi.
Người thủ mộ nâng cằm lên, nở nụ cười với người thanh niên, chiếc răng nanh trắng bóng thấp thoáng, “Lùi ra phía sau ta.”
Lúc này, Quỳ Mão không còn lo lắng nữa. Hắn lùi ra sau, nhường vị trí cho người thủ mộ. Trong tuyệt cốc, chỉ có lão – người quen thuộc với nơi này nhất – mới có quyền lên tiếng.
Người thủ mộ đứng đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Lão vươn hai tay ra, kích hoạt hết thảy pháp trận trong cấm địa. Bầu không khí đang an tường bỗng ngập tràn sát khí.
Quỳ Mão nhìn chằm chằm vào lão, hắn vốn tưởng rằng mình đã hiểu lão lắm rồi, nhưng nào ngờ lại chỉ là một góc nhỏ của tảng bằng chìm.
Khí thế của lão nguy hiểm như vậy, ắt hẳn khi còn là Lược Ảnh Vệ, lão cũng từng là một truyền kỳ chăng?
Kiếp trước, khi Chu Bích tấn công sơn tốc, tuy người thủ mộ cũng dốc toàn lực để chống cự, nhưng một tu sĩ Hóa Thần một tu sĩ Quy Nguyên không thể cản nổi bọn chúng. Người thủ mộ tập trung điều khiển pháp trận, sau khi giao ma chủng cho hắn, lão chết vì kiệt sức.
Đến cuối, Quỳ Mão tự phát nổ để đồng quy vu tận với Chu Bích. Lúc ấy ý thức của hắn không được tỉnh táo nên không rõ Chu Bích có bị nổ chết không.
Hiện tại người thủ mộ đã cải lão hoàn đồng nên không còn nguy cơ kiệt sức nữa, bản thân hắn cũng đạt tới cảnh giới Hóa Thần. Dù kẻ xâm chiếm là ai thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không như kiếp trước!
Lối vào sơn cốc đã hoàn toàn sụp đổ. Hai bóng người – một trước một sau – đứng thấp thoáng, họ không dám tùy tiện bước vào mà dừng chân trước pháp trận.
Quỳ Mão liếc mắt đã nhận ra chúng là ai: chính là Chu Bích và Cát Nguyên Bách.
Chu Bích cũng ngay lập tức nhận ra Quỳ Mão. Môi ông thoáng giật giật, cất giọng ngạc nhiên, “Triệu Tam Mãn?”
Quỳ Mão ghim ánh nhìn hận thù lên người Cát Nguyên Bách. Vốn lão cũng chẳng biết Quỳ Mão là ai, nhưng nghe Chu Bích hô lên cái tên Triệu Tam Mãn thì mới nhìn qua với vẻ ngạc nhiên.
Ánh mắt lão lộ vẻ khó hiểu, không hiểu sao bạn đời của Kỳ Thí Phi lại ở đây.
“Chốn này là cấm địa của Ngục Thiên Tông, kẻ nào tự tiện xông vào: Chết!” Người thủ mộ hô lớn.
Cát Nguyên Bách hô lên với lão, “Ta là tông chủ của Ngục Thiên Tông – Cát Nguyên Bách. Ta ra lệnh ngươi mở pháp trận ra ngay!” Vốn lão còn hi vọng là có thể lừa được tên thủ mộ này, nhưng có Quỳ Mão ở đây thì mưu tính đó hoàn toàn không thực hiện được.
Đừng nói đến Quỳ Mão, chính người thủ mộ cũng cười lạnh đáp lại, “Tông chủ hiện tại là Nam Cảnh Ma Tôn Kỳ Thí Phi, thứ nhãi nhép nào mà cũng dám giả mạo tông chủ của Ngục Thiên Tông!”
Sắc mặt Cát Nguyên Bách khi thì tái nhợt, lúc lại xanh lét. Bị mắng ngay trước mặt Chu Bích như vậy khiến lão vừa mất mặt vừa tức giận. Lão quát lên gượng gạo, “Ta chính là tiền tông chủ, tới đây có việc. Còn không mau mở pháp trận ra!”
Người thủ mộ nghiêng đầu nhìn về Quỳ Mão, người thanh niên gật đầu với lão, ý chỉ rằng lời Cát Nguyên Bách là thật. Lão đanh giọng đáp lại, “Cấm địa chỉ nhận lệnh bài, không nhận người! Không có lệnh bài không được tiến vào. Hai vị mau chóng rời đi, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!”
Thái độ cương quyết của người thủ mộ khiến Cát Nguyên Bách giận dữ vô cùng, lão hô lớn, “Ngươi đừng có mà rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt! Còn dám trái lệnh thì ta sẽ phá hủy cái pháp trận này của ngươi!”
Người thủ mộ nở nụ cười châm chọc, “Không phải ta nói thách, nhưng ngươi cứ thử xem!”
Cát Nguyên Bách còn định quát mắng tiếp. Chu Bích thoáng thở dài rồi ngăn lão lại. Ông tiến lên, nói với Quỳ Mão ở xa xa, “Triệu Tam Mãn, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.”
Quỳ Mão nhìn Chu Bích, mặt không chút biểu tình, “Chu thiên tôn, thứ cho ta vô lễ, mời ngài về đi. Ngục Thiên Tông không chào đón ngài.”
Chu Bích nở nụ cười, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, “Vừa đến mà đã đi thì bất lịch sự quá, Kỳ Thí Phi tới Ngự Linh Tông thì chơi vui nhường vậy, sao tới lượt bản tôn thì chưa chi đã bị đuổi đi như thế?”
Quỳ Mão nói rất cương nghị, “Đây không phải nơi tiếp đón. Nếu Chu thiên tôn muốn làm khách của Ngục Thiên Tông đến vậy thì ta xin phép thay mặt tôn thượng mời ngài tới Cửu Đỉnh Phong.” Quỳ Mão bước lên, đứng trước mặt người thủ mộ rồi vươn một cánh tay ra với tư thế mời vô cùng nho nhã, “Mời.”
Câu nói ấy của Quỳ Mão khiến Chu Bích cứng họng. Người thanh niên không còn là cậu chàng Lược Ảnh suy nghĩ đơn giản chỉ biết đánh giết nữa rồi, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, ở bên kẻ lắm mưu nhiều kế như Kỳ Thí Phi khiến hắn học được ngôn từ sắc bén như vậy.
Cát Nguyên Bách không nhịn nổi cảnh khách sáo nhạt nhẽo này nữa bèn lên tiếng, “Đừng có dài dòng, Chu tông chủ, hai ta tấn công đi. Ngươi lấy thứ ngươi cần rồi cho ta thứ ta cần là được.”
Chu Bích nhìn bóng dáng các lăng mộ thấp thoáng trong tuyệt cốc, siết chặt tay rồi nói, “Làm phiền rồi!” Đoạn, vạt áo choàng của ông bay lên, Chu Bích lao thẳng vào tuyệt cốc.
Ánh mắt người thủ mộ trở nên sắc lẻm, lão điều