Trong một lần đi du lịch, Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão tình cờ bị cuốn vào cơn lốc thời không.
Để có thể tìm được lối ra đúng, Kỳ Thí Phi nghĩ ra một cách.
“Phải lấy bản thân trong quá khứ làm mốc, như vậy thì có thể đảm bảo rằng chúng ta về đúng chiều không gian của mình, nút thắt thời gian cũng không cách quá xa.”
Quỳ Mão gật đầu, “Vậy nên lấy ta hay lấy tôn thượng trong quá khứ làm mốc đây?”
“Không nên chỉ lấy riêng một ai mà phải kết hợp không gian và thời gian của chúng ta lại mới được.” Kỳ Thí Phi nhíu mày, y ngẫm nghĩ cẩn thận để chắc chắn là không có vấn đề gì xảy ra.
Lấy Quỳ Mão làm mốc thì khoảng cách về thời gian sẽ không quá xa, lấy mình làm mốc thì mới dễ định vị vì bản thân có tu vi mạnh hơn.
Kết hợp bọn họ lại thì sẽ tới được nút thắt thời gian gần nhất. Sau đó, vì phát hiện có hai bản thể ở cùng một thời điểm nên thiên đạo sẽ đẩy bọn họ về lại thời không của mình.
Sau khi tính toán cẩn thận, xác định mọi chuyện đều ổn, Kỳ Thí Phi mới ôm Quỳ Mão đi vào luồng lốc hỗn loạn. Ma tôn đại nhân quen thuộc với bản thân nhất nên chẳng mấy chốc đã định vị được mình trong quá khứ, nhưng để tìm được Quỳ Mão thì cần nhiều thời gian hơn. Năng lượng tu vi của người thanh niên quá mỏng manh nên Kỳ Thí Phi gần như phải dùng hết chân nguyên mới xác định được.
Băng qua luồng gió lốc hỗn loạn, cả hơi đi vào thời không phía dưới.
Trong lúc rơi xuống, Kỳ Thí Phi hoảng hốt nhận ra rằng Quỳ Mão đang bị sức mạnh nào đó kéo về hướng khác, làm cho hắn cách y càng lúc càng xa!
Ma tôn đại nhân đuổi theo nhưng không thể túm người thanh niên về, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn bị cuốn đi mất.
Tâm trí Kỳ Thí Phi chỉ hoảng loạn trong nháy mắt rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Y biết rằng cần đảm bảo khoảng cách giữa mình và Quỳ Mão không quá xa. Vì vậy, ma tôn đại nhân không giãy dụa nữa mà nương vào lực hút nọ để rơi vào vòng xoáy.
Sau khi rơi xuống đại thế giới La Viên, Kỳ Thí Phi đang định dùng cảm ứng giữa hồn thề của hai người để tìm Quỳ Mão thì phát hiện ra nguyên nhân dẫn tới cơ sự ban nãy.
Hiện tại, Kỳ Thí Phi hao hụt quá nhiều chân nguyên, thần hồn lại bị phân tách chỉ còn một nửa; trong khi đó, một Kỳ Thí Phi khác sở hữu thần hồn hoàn chỉnh; về lý mà nói thì hai người là một nên Quỳ Mão đã bị người có thần hồn hoàn chỉnh hơn kéo qua!
Ngẫm ra được điều này, Kỳ Thí Phi an tâm hơn nhiều nhưng cũng sinh lòng ghen tuông.
Kẻ nọ chính là Kỳ-Thí-Phi-quá-khứ! Quỳ Mão từng tốt với tên đấy biết bao lần, cũng làm mình ghen biết bao lần.
Dù chuyện ghen với bản thân thực nực cười, nhưng hiện tại đang có một bản thể khác cùng xuất hiện, hơn nữa còn giành Quỳ Mão với mình thì ma tôn đại nhân chịu sao nổi!
Lòng càng lúc càng bồn chồn, y men theo cảm ứng giữa hồn thề để tìm Quỳ Mão. Giờ y đã chậm chân một bước rồi, e rằng sẽ cần chút thời gian để đuổi kịp cậu chàng Lược Ảnh.
Đúng như những gì ma tôn đại nhân suy đoán, Quỳ Mão bị thần hồn hoàn chỉnh của Kỳ-Thí-Phi-bản-địa kéo qua nên mới rơi vào thời không này trước tôn thượng.
Không chỉ rơi chung chung vào đại thế giới La Viên, hắn còn bị kéo thẳng tới bí cảnh mà Kỳ-Thí-Phi-bản-địa đang ở.
Lúc này, tôn-thượng-bản-địa đang ở cảnh giới Đại Thừa sơ khai, y rời Cửu Đỉnh Phong, một mình du lịch khắp Đông Độ Châu để chuẩn bị cho việc tấn thăng trung giai.
Lúc tu vi còn thấp, do thường xuyên bị truy giết, sống không nổi ở Đông Độ Châu nên y mới đành phải tới thâm uyên. Hai phần ba cuộc đời của Kỳ Thí Phi gắn bó với việc thám hiểm thâm uyên và du lịch Tây Tứ Châu, thành thử ma tôn đại nhân không có nhiều hiểu biết về Đông Độ Châu.
Khi ấy, y mới chỉ đạt cảnh giới Quy Nguyên nên có rất nhiều bí cảnh chưa từng đi qua. Vì vậy mà sau khi lên tới Đại Thừa, Kỳ Thí Phi mới muốn dạo qua hết một lượt.
Trong lần du lịch ấy, y thuận lợi tăng lên trung giai, trên đường về tông môn thì gặp Bạch Dương Phàm.
Nói chung là, vào thời điểm này Kỳ-Thí-Phi-quá-khứ hoàn toàn không biết những chuyện sẽ xảy ra sau đó, hết thảy đều chưa bắt đầu.
Sự xuất hiện đột ngột của Quỳ Mão khiến một kẻ cảnh giác như Kỳ Thí Phi ẩn nấp ngay lập tức.
Tu vi hiện tại của người thanh niên là Hóa Thần hậu giai. Dưới sự tự tiến cử nhiệt tình của “lô đỉnh” Kỳ-Thí-Phi-tương-lai và việc miệt mài “tu luyện” ở tư thế mới mà tu vi của hắn tăng rất nhanh.
Một tu sĩ Hóa Thần lạ mặt bỗng nhiên xuất hiện. Kỳ Thí Phi nhanh chóng đưa người này vào danh sách kẻ địch tiềm ẩn. Tuy nhiên, sau khi thấy hắn, y lại chẳng có nổi chút địch ý.
Ở hắn có một thứ cảm giác rất thân thuộc, khiến y bất giác thấy gần gũi.
Bấy giờ, Kỳ Thí Phi còn không biết đây là do nửa phần thần hồn của bản thân trong tương lai.
Dù có cảm tình với tên tu sĩ này nhưng Kỳ Thí Phi không bị cảm xúc ấy làm cho mù quáng. Ngược lại, chính bởi vì nó nảy sinh một cách kỳ lạ nên y tự nhủ rằng càng phải cẩn thận hơn, y nghi ngờ kẻ này dùng pháp thuật gì đó để mê hoặc mình.
Y quan sát tỉ mỉ người thanh niên nọ, thấy hắn anh tuấn rắn rỏi, mặc bộ đồ vừa nhìn đã biết là may từ loại chất liệu không hề kém cạnh Thiền Tuyết và Ngự Phong của mình.
Kỳ Thí Phi híp mắt nhìn, càng nhìn càng thấy chất liệu của đôi bên rất giống nhau.
Điều ấy càng khiến y kiêng dè. Kỳ Thí Phi nghi rằng kẻ này là đạo tu. Dù sao thì áo choàng của hắn được làm từ nguyên liệu chỉ có tại Tây Tứ Châu.
Ma tôn đại nhân còn định tiếp tục náu mình quan sát thì bỗng người thanh niên quay đầu lại, nhìn thẳng về phía y.
“Tôn thượng? Là ngài đó sao?” Quỳ Mão cất tiếng gọi dò.
Dù Kỳ Thí Phi đã giấu mình rất kỹ, nhưng do Quỳ Mão xuất thân từ Lược Ảnh, rất am hiểu việc ẩn thân, lại thêm tu vi cao thâm nên đương nhiên là hắn nhận ra có người đang núp quanh. Hơn nữa, cảm ứng hồn thề của đôi bên khiến sự hiện diện của tôn thượng rõ mồn một trong mắt hắn.
Thấy bản thân bị phát hiện, Kỳ Thí Phi bèn đường hoàng bước ra.
Trông thấy tôn thượng, Quỳ Mão mừng lắm. Người thanh niên nở nụ cười tươi, ánh mắt lấp lánh. Kỳ Thí Phi có thể thấy rõ niềm vui sướng hiển hiện trên gương mặt hắn.
Kẻ này thấy mình thì vui vẻ, còn gọi mình là tôn thượng, hiển nhiên là quen biết mình. Nhưng trước giờ mình chưa từng gặp hắn.
Kỳ Thí Phi vẫn thong dong đứng đó, vẻ mặt không hề lộ ra những nghi hoặc trong lòng. Rõ ràng là y định ra vẻ một chút để đào móc thêm nhiều tin tức từ Quỳ Mão.
Chiêu này có lẽ sẽ hiệu quả với người khác, nhưng tiếc rằng với một người vẫn đầu ấp tay gối cùng y như cậu chàng Lược Ảnh thì chỉ cần chút thay đổi trong ánh mắt cũng đủ khiến hắn nhận ra điểm bất thường.
Hơn nữa, Kỳ Thí Phi còn đứng cách hắn một trượng chứ không dán lại gần. Điều này càng kỳ lạ.
Đây không phải tôn thượng đã ý hợp tâm đầu, lưỡng tình tương duyệt với mình mà là tôn-thượng-quá-khứ.
Quỳ Mão không kìm lòng được mà để lộ vẻ thất vọng. Đoạn, hắn nghiêm mặt, rút lại những cảm xúc vui mừng hiển hiện.
Gương mặt người thanh niên quay về vẻ nghiêm túc.
Dù người trước mặt không phải tôn thượng mà hắn yêu, nhưng Kỳ Thí Phi nào cũng là người khiến Quỳ Mão sùng kính từ sâu trong tâm khảm. Dẫu hiện tại người thanh niên không còn xem tôn thượng là vị thần trên cao không thể với tới, nhưng ngài luôn chiếm một vị trí trang trọng nhất trong lòng hắn.
Kỳ Thí Phi nhìn Quỳ Mão, lòng cảm thấy hứng thú, y nói bằng giọng khẳng định, “Ngươi biết ta.” Ánh mắt y đảo quanh bộ y phục trên người Quỳ Mão, càng nhìn càng thấy giống phong cách của mình, “Mà ta lại không biết ngươi là ai.”
“Tại hạ Quỳ Mão, bái kiến tôn thượng.” Quỳ Mão hành lễ.
Kỳ Thí Phi là người có lòng dạ sâu không lường được còn Quỳ Mão lại là kẻ ruột để ngoài da. Khi y thực sự nghiêm túc thì người thanh niên chẳng thể che giấu được gì.
Đầu tiên, qua cách kẻ này hành lễ, Kỳ Thí Phi có thể đoán được rằng mối quan hệ của cả hai không phải dạng hời hợt.
Rất khó để y miễn lễ cho một kẻ không thân cận, hoặc không phải người mình xem trọng. Dám tự tiện miễn lễ trước mặt một ma tôn cảnh giới Đại Thừa thì một là kẻ này ăn gan hùm mật gấu, hai là đang muốn tìm tới cái chết.
Hiển nhiên là Quỳ Mão không thuộc trường hợp nào trong hai trường hợp trên.
Khóe môi Kỳ Thí Phi cong lên, y càng lúc càng thấy hứng thú với kẻ này. Y chậm rãi bước tới, Quỳ Mão cố dằn xuống cảm giác muốn rụt về sau tránh né. Ma tôn đại nhân không áp sát mà chỉ từ từ đi vòng quanh hắn.
“Ngươi quen với ta, cũng rất thân cận với ta, thậm chí còn mặc y phục do ta tự tay làm.”
Kỳ Thí Phi nhả từ tốn từng câu một, rồi bỗng nhiên dùng thần niệm dò xét cơ thể người thanh niên. Quỳ Mão không kịp đề phòng bởi vốn hắn đã chẳng đề phòng tôn thượng, thành thử, hắn bị ma tôn đại nhân rà hết một lượt từ trong ra ngoài.
“Chân nguyên dồi dào và thuần khiết, không có tạp chất.” Nói tới đây, nét mặt y lộ vẻ kỳ quái. Trên đời này, kẻ có được chân nguyên thuần khiết như vậy vô cùng hiếm có, trừ phi là thuần linh thể giống mình, nếu không thì Kỳ Thí Phi chẳng thể nghĩ ra nổi lý do gì khiến chân nguyên của một người lại thuần tịnh tới vậy.
Mồ hôi quanh thái dương Quỳ Mão bất giác chảy đầm đìa,