Quỳ Mão quẳng Ất Vị xuống đất, gã lăn long lóc trong đám cỏ. Không có ma chủng, không có cảnh giới Quy Nguyên, ngay cả cỏ dại trên núi cũng có thể khiến gã xây xát khắp người.
“Ngươi còn nhớ nơi này chứ?” Ánh mắt lạnh lùng của người thanh niên nhìn xuống Ất Vị.
Ất Vị găm ánh nhìn cừu hằn vào người thanh niên, gã chỉ hận không thể lột da xẻo thịt kẻ này.
“Ân oán của chúng ta bắt đầu từ đây, vậy hãy để ta đưa ngươi đi gặp em trai ở chốn này.” Quỳ Mão nói với giọng điệu lạnh lẽo.
Nhắc đến em trai, vẻ mặt Ất Vị thoáng đổi.
“Ất Vị, tuy hiện giờ ngươi không còn tư cách sử dụng danh hiệu này nữa, nhưng chúng ta đều là cô nhi, đã sớm quên danh phận thật của mình, vậy nên, ta vẫn sẽ gọi ngươi như thế.” Thứ giọng trầm ấm của Qùy Mão quanh quẩn khắp sơn cốc trống trải, “Mãi đến giờ ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi không biết trân trọng mạng sống của mình, chỉ chăm chăm hãm hại ta. Việc này có lợi ích gì?”
Ất Vị gầm lên thê lương như con dã thú sắp chết: “Ngươi thì biết gì! Vừa thấy ngươi ta lại nghĩ đến em mình! Vì ngươi nên nó mới không được làm Lược Ảnh, rồi mất mạng! Ngươi càng leo lên địa vị cao, ta càng áp lực, gánh nặng trong lòng càng lớn. Sao ta có thể không hận ngươi! Ngươi chết ta mới được thanh thản.”
Quỳ Mão nhìn sâu vào mắt gã, dòng cảm xúc cuộn nào nơi đó quá đỗi phức tạp, có tuyệt vọng, sợ hãi, hoang mang, hận thù.
Hắn cười lạnh: “Đã có ý gán tội cho kẻ khác, nào sợ không tìm được tội danh. Trại huấn luyện vốn cạnh tranh khốc liệt, dù không phải ta, cũng là người khác. Thành tích của em trai ngươi vốn không đủ tư cách làm Lược Ảnh. Kết luận đó là tự ngươi đưa ra mà thôi!”
Ất Vị nổi trận lôi đình: “Ngươi nói xằng. Em ta ưu tú như thế, nếu không phải do ngươi, nó chắc chắc sẽ được chọn! Vậy nên ta mới hận ngươi! Vì sao ngươi dám cướp chỗ đứng của nó! Chỉ cần không có ngươi, chỉ cần không có ngươi thì nó vẫn sống!”
Gào thét xong, Ất Vị dường như đã sức cùng lực kiệt, gã chống tay xuống đất, thở hổn hển. Sau rồi lại lẩm bẩm: “Ta đã hứa với cha mẹ, nhất định sẽ chăm sóc nó, nhưng cuối cùng lại nuốt lời.”
Vẻ mặt Quỳ Mão dần lặng lại: “Ta hiểu rồi. Chuyện này vốn là khúc mắc riêng của ngươi. Ngươi luôn trách ta đã cướp mất vị trí của hắn, nghĩ rằng, nếu không có ta, hắn nhất định sẽ được chọn. Như thế, nếu khi ấy ngươi nhường một chút thì em trai ngươi đã có được vị trí này. Mà người bị bắt trải qua cuộc huấn luyện dã ngoại, là ngươi!”
Như có tiếng sét rạch ngang tâm trí Ất Vị. Gã sửng sốt, ngừng cứng đờ.
“Ngươi cũng nhận thức được điều này. Trong trường hợp chỉ một người được sống, vì bản thân, ngươi bỏ rơi em trai, liều mình giành lấy vị trí Lược Ảnh vệ. Sau đó, do trong lòng áy náy mà trốn tránh hiện thực, trút hết lỗi lầm lên ta!”
Vậy nên trước đây, dù mối quan hệ giữa hai người không tốt đẹp nhưng vẫn yên bình. Ất Vị đẩy hết trách nhiệm cho Quỳ Mão để mình được thanh thản.
Nhưng khi Quỳ Mão xuất hiện trước mặt, lại càng ngày càng ưu tú, điều này vạch rõ rằng, trong cuộc sàng chọn, không thể nào có chuyện Quỳ Mão thua em trai gã. Chênh lệch giữa cả hai càng lớn, lý do buộc tội của Ất Vị càng lung lay. Lòng gã càng khủng hoảng bởi cơn bứt rứt.
Cuối cùng, nó thúc đẩy gã làm ra chuyện vu hãm đồng liêu, nhất quyết phải ép chết Quỳ Mão.
Hôm nay Quỳ Mão lột trần nội tâm của Ất Vị, khiến gã không còn đường trốn tránh, buộc phải nhìn thẳng vào sự ích kỷ của mình.
Ất Vị lắc đầu như điên như cuồng: “Không! Không phải thế! Khi ấy chúng ta đã ước hẹn rồi, có hai vị trí nên mới cùng nhau tham gia cuộc sát hạch. Cả hai nhất định đều có thể trúng tuyển…”
Quỳ Mão nói thẳng: “Đừng bao biện nữa. Trong trại huấn luyện, các ngươi không chỉ là anh em, còn là đối thủ cạnh tranh. Ngươi thắng, hắn thua. Kết quả chỉ đơn giản là thế. Ngươi không sai, áy náy là thừa thãi.”
Gương mặt Ất Vị giàn dụa nước mắt: “Ngươi thì biết gì?! Ngươi không có người thân, không có một đứa em cùng ngươi lớn lên, sao có thể hiểu được lòng ta chứ. Ngươi nói đúng, không phải lỗi của ta. Lỗi là năm xưa, ta và em trai bị Ngục Thiên tông nhận nuôi! Lỗi là ở cái quy củ chó má của Ngục Thiên tông này!!”
Tuy Ngục Thiên tông cho chỗ dung thân, khiến họ không phải lo chuyện ăn mặc. Nhưng nó cũng ép họ phải trải qua cuộc cạnh tranh, đào thải tàn khốc.
Ất Vị bắt đầu nguyền rủa hết thảy mọi người ở Ngục Thiên tông, từ Lược Ảnh đến Hình luật ti, từ quyền tông chủ đến ma tôn. Quỳ Mão lạnh lùng bước tới, đặt tay lên đỉnh đầu gã, chân nguyên truyền qua, cơ thể gã khựng lại, rồi đổ rạp xuống đất.
Quỳ Mão bình thản cúi xuống nhìn gã một hồi, sau rồi dùng tay đào một hố sâu, đẩy Ất Vị xuống, vùi đất lên.
Quỳ Mão trở thành cô nhi khi còn quá nhỏ, không còn chút ký ức nào đọng lại. Vậy nên, đúng như Ất Vị đã nói, hắn không hiểu tình cảm gia đình.
Đứng lặng hồi lâu, người thanh niên rời khỏi sơn cốc.
Con đường của người tu chân, bắt đầu từ hai chữ ly biệt.
Rất ít trường hợp, cả gia tộc đều có thể tu chân. Người không có thiên phú sẽ bị bỏ qua, mà người có thiên phú sẽ hướng đến phương thức tu luyện tốt nhất, sư phụ tốt nhất, và nguồn tài nguyên tốt nhất. Đa số họ sẽ rời nhà đi từ khi còn rất trẻ để tìm kiếm cơ duyên.
Khi tu hành, tuổi già sẽ bị trì hoãn. Bế quan xong thì họ hàng đã già cả hoặc qua đời.
Vậy nên, những người tu chân có cảnh giới cao thường không có người thân. Ất Vị như thế, là do gã chưa đủ kiên cường.
Nhưng dù vậy, Quỳ Mão vẫn đau xót khi bị nói thẳng rằng, không hiểu nổi lòng gã vì không có người thân.
Hắn không dùng pháp thuật, mà cứ lững thững