Kết liễu Tào tu sĩ xong, Quỳ Mão đứng lên. Hắn rút lại pháp thuật trên tường gỗ, lặng thinh đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Lần giải quyết nội gian này, Quỳ Mão cố ý dùng phương pháp cận chiến chứ không phải uy thế pháp thuật để khỏi gây ra động tĩnh quá lớn, khiến người khác chú ý, nếu không, cái gã tu sĩ không biết có phải họ Tào hay họ gì kia, nào có thể giãy dụa lâu thế.
Người thanh niên rời khỏi tòa phong này, lặng lẽ đi tới một tòa phong nhỏ nhìn qua rất tầm thường, niệm pháp quyết, lối vào từ từ hiện ra.
Tòa tiểu phong tầm thường này chính là đại bản doanh của tổ chức Lược Ảnh thuộc Ngục Thiên Tông.
Phù Quang Lược Ảnh là hai tổ chức ám sát lớn của Ngục Thiên Tông, chẳng qua Phù Quang đối ngoại, Lược Ảnh đối nội.
Phù Quang tiêu diệt kẻ địch ở ngoài, còn Lược Ảnh xử lý gian tế bên trong.
Đơn giản mà nói thì, diệt trừ dị kỷ. Trong lũ gian tế, có ma tu, cũng có đạo tu.
“Diệt một đạo tu cảnh giới Thủ Nhất.” Gương mặt tuấn tú của người thanh niên không lộ chút biểu cảm, tay hắn ném ra một tấm minh bài ghi rõ thân phận.
Cấp trên của Quỳ Mão – tổng lĩnh Lược Ảnh vệ, Thiên Càn – đón lấy tấm minh bài, nhìn nhìn, sau đó cười một tiếng, “Dạo gần đây Quỳ Mão có thành tích tương đối xuất sắc, đây đã là kẻ thứ bốn trong tháng này rồi phải không? “
“Dạ.” Quỳ Mão cung kính đáp lời, “Cũng là nhờ tổng lĩnh chỉ dạy.”
Thiên Càn nói, “Cứ theo đà này, chẳng mấy chốc mà ngươi có thể thăng lên nhất phẩm, không tồi.”
Quỳ Mão cúi đầu, che đi vẻ mặt của mình, khóe môi rủ xuống.
Thiên Càn, Quỳ Mão đều không phải tên thật mà là danh hiệu của Lược Ảnh. Triệu Tam Mãn cũng không phải tên của hắn.
Ánh mắt Quỳ Mão thoáng lộ vẻ mê mang, đã từ rất lâu rồi, chính hắn cũng không nhớ được tên mình là gì.
Ngục Thiên Tông là một trong ba tông môn mạnh nhất Đông Độ Châu, thậm chí còn ngầm xếp trên hai ma môn còn lại. Số người tới nương tựa, nằm vùng mỗi năm liên miên không ngớt, suốt hàng ngàn, hàng vạn năm nay vẫn thế.
Mấy ngàn năm trước, Ngục Thiên tông từng suýt bị lũ gian tế khiến cho đảo điên, mà giờ, có Lược Ảnh phụ trách xử lý những kẻ nằm vùng, thanh thế của tông môn càng trở nên mạnh mẽ.
Khác với Phù Quang – được lộ mặt ra ngoài, chúng ảnh vệ của Lược Ảnh đều là những cô nhi được thu nạp từ khắp Đông Độ Châu, những cô nhi này đều có chung một đặc điểm: không có thiên phú tu chân, cả đời chỉ có thể làm một người bình thường.
Số cô nhi này được huấn luyện như tử sĩ, trải qua quá trình đào thải nghiêm khắc, người đủ tư cách sẽ được ban danh hiệu và ma chủng.
Ma chủng chính là chí bảo cải biến số mệnh “cả đời không thể dùng pháp thuật” của họ. Với ma chủng, họ có thể nhảy lên hàng tu sĩ bậc cao, từ một phàm nhân không thể dùng pháp thuật, trở thành kẻ bề trên. Được hưởng phúc phần lớn như thế, chúng ảnh vệ hiển nhiên sẽ tuyệt đối trung thành và tận tâm với Ngục Thiên Tông.
Ngày thường, mỗi người họ đều có thân phận khác nhau, nhưng chỉ cần phát hiện có kẻ khả khi, họ sẽ ngấm ngầm diệt trừ ngay lập tức.
Họ là kẻ ám sát, họ là mũi dao sắc bén, họ là Lược Ảnh ẩn sau ánh sáng.
Tào tu sĩ không cảm nhận sai, Triệu Tam Mãn quả thực chỉ là một phàm nhân ở cảnh giới Luyện Thể, nhưng nhờ có ma chủng, Quỳ Mão trở thành một ma tu ở bậc Quy Nguyên hậu kỳ.
“Xác của đạo tu họ Tào kia vẫn để tại căn phòng đó, mong thống lĩnh đại nhân thu vén.” Thanh niên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy hướng về phía Thiên Càn – ông đang ngắm nghía tấm minh bài.
Thiên Càn giơ tay chặn lại, “Yên tâm, mai hắn sẽ được phát hiện là đã chết do tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến vỡ đan điền.”
Người thanh niên yên lòng, Lược Ảnh chỉ lo giết, không lo chôn, cấp trên chính là người giúp họ xử lý nốt những chuyện còn lại, tìm cớ xử lý thi thể, đưa ra nguyên nhân chết hợp lý.
Thiên Càn đưa mắt nhìn tên thuộc hạ có biểu hiện xuất sắc của mình, buông lời khen ngợi, “Công trạng của ngươi gần đây rất xuất chúng, dù là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý tới phương thức ám sát. Vì nguyên cớ gì mà càng ngày càng cấp tiến như thế? Không thể đợi đến ban ngày, tới thời gian hoạt động của các tu sĩ để kéo hắn tới một nơi khác sao? Tuy ngươi có thể ngầm xử lý hắn trong phòng mà không cho ai biết, nhưng nếu có sai sót gì khiến các tu sĩ khác phát hiện hoạt động ám sát trong tông môn, chúng ta sẽ phải tốn rất nhiều công sức để thanh lý những kẻ nắm được bí mật đó.”
Từng có trường hợp, trong lúc diệt trừ gian tế, Lược Ảnh Vệ vô tình bị kẻ khác nhìn thấy. Những kẻ biết bí mật này đều phải bị diệt khẩu, khi ấy, toàn thể Lược Ảnh được huy động để thanh lý những người đó, vô cùng tốn sức.
Từ ấy về sau, tổng lĩnh rút được kinh nghiệm, luôn dặn dò chúng ảnh vệ phải cẩn thận khi chấp hành nhiệm vụ.
Quỳ Mão gục đầu xuống, cung kính đáp lời, “Thuộc hạ không phải không biết. Tuy nhiên, mấy ngày nay, ban ngày có việc khác quấn thân, mà tên tu sĩ họ Tào kia luôn đi cùng với một tu sĩ mới vào tông môn khác. Người nọ thiên phú xuất chúng, là nhân tài của Ngục Thiên Tông.”
Lúc này, thái độ của Thiên Càn mới thoải mái hơn, “Ngươi làm thô sử cũng đã lâu, đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, ta sẽ cho chuyển đến vị trí khác dễ hành động hơn.”
Quỳ Mão nhướn mày, trước khi sống lại, hắn chưa từng trải qua việc này, điều đó khiến người thanh niên vô cùng lo lắng. Hiện hắn còn không muốn bị điều đi chỗ khác, liền nói: “Xin thống lĩnh cho ta thêm thời gian, vị trí thô sử này rất thích hợp để quan sát những tu sĩ mới tới.”
Thiên Càn đành phải bảo, “Chừng nào ngươi muốn chuyển đi thì báo với ta một tiếng.”
Người thanh niên hành lễ rồi rời khỏi tiểu phong, từ từ quay về chỗ ở.
Ở rặng Thiên Giản có rất nhiều linh thú, đa phần những linh thú này đều ẩn núp vào ban ngày, đêm xuống mới xuất hiện. Để phòng ngừa chúng xông vào làm loạn, cứ về đêm, xung quanh tòa chủ phong của Ngục Thiên Tông sẽ mở đại trận. Dù không có lệnh cấm đi lại thì những người không thông hiểu trận pháp sẽ không di chuyển trong khoảng thời gian này.
Tuy không có bóng dáng tu sĩ qua lại, nhưng màn đêm của Ngục Thiên tông không hề lạnh lẽo, tiếng ve râm ran, tiếng côn trùng rả rích lại tạo nên một bức tranh độc đáo khác.
Quỳ Mão dừng bước, nhìn chủ phong ở phía xa xa, đó là nơi diễn ra cuộc sống hàng ngày của đấng chí tôn tại Ngục Thiên Tông. Kẻ hèn mọn như hắn, trừ phi có chuyện bất ngờ xảy ra, nếu không thì đến chết cũng sẽ không được thấy ma tôn, cũng không xuất