“Không.” Kỳ Thí Phi bình tĩnh đến lạ kỳ, y nở một nụ cười nguy hiểm, “Ngay từ giây phút thấy Bạch Dương Phàm, ta đã biết có kẻ phản bội.”
Vẻ đắc ý của Thạch Tử Mặc tắt ngấm, sắc mặt y thoáng đổi, nhìn về phía Kỳ Thí Phi đầy hoài nghi: “Làm thế nào mà ngươi đoán được?” Thạch Tử Mặc nhận thấy kế hoạch của mình vô cùng hoàn mỹ, không hề có chút sai sót nào.
Kỳ Thí Phi đáp: “Tại hang động này, bùa đưa tin chắc chắn đã bị pháp trận của Liệt Dập ngăn lại. Ngươi sớm đoán được rằng hắn sẽ cầu ta tới cứu, nên ngay từ khi Bạch Dương Phàm bị nhốt liền gửi một lá bùa đưa tin giả. Tiếc rằng, hắn ương ngạnh hơn nhiều so với những gì ngươi đoán, đợi đến ngày thứ ba mới chịu xin giúp đỡ. Khi lá bùa thật được gửi đi, thì ta đã nhận được thứ giả mạo kia từ lâu.”
Thạch Tử Mặc nghe thế, thầm giận. Tên Bạch Dương Phàm đó chiến đấu suốt ba ngày mới chịu cầu cứu, ương ngạnh gì chứ, tự cao tự đại thì có!
Kỳ Thí Phi tiếp: “Bùa đưa tin ta đưa cho Bạch Dương Phàm có dấu hiệu riêng. Chỉ vài người sở hữu loại bùa này, ngươi là một trong số đó.”
Thạch Tử Mặc giở giọng âm độc: “Ngươi đoán được thì sao chứ? Chẳng phải đã sa vào bẫy, thành cá trong chậu.”
Khóe môi Kỳ Thí Phi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, y nhìn về phía Thạch Tử Mặc đầy ẩn ý: “Vậy sao?”
Khi nãy, chính Thạch Tử Mặc đã dùng ánh mắt này nhìn Bạch Dương Phàm, mà giờ, nó lại được quẳng về phía y. Điều này làm kẻ luôn tự tin rằng mình nắm giữ mọi chuyện trong tay như Thạch Tử Mặc giận sôi lên, hai mắt đỏ quạch.
Y hô lớn: “Kỳ Thí Phi, ngươi đừng mạnh miệng nữa! Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao?! Chân nguyên đã cạn, hơi thở nặng nhọc, tử phủ (1) bị thương, ngươi không thể thoát khỏi sự liên thủ của chúng ta!” Y ngừng lại một chút rồi tiếp: “Nhưng là, chỉ cần ngươi giao bí bảo của Ngục Thiên tông, ta sẽ cho phép ngươi tự phát nổ chân nguyên, được chết một cách có thể diện.”
Một tia kinh ngạc lóe qua đáy mắt Kỳ Thí Phi. Bí bảo của tông môn?
Thấy nét mặt y thoáng đổi, Thạch Tử Mặc liền nói: “Ngươi đừng vờ như không biết, chính là thứ bí bảo có thể giúp người ta tấn thẳng lên cảnh giới Đăng vũ!”
Liệt Dập ma tôn cũng đế theo: “Đúng thế, chính là bí bảo ấy. Chỉ cần ngươi đưa ra đây, ta sẽ cho ngươi chết sạch sẽ, di thể không bị giày xéo thành pháp khí.”
Ánh mắt Kỳ Thí Phi lóe lên, y cười lạnh một tiếng: “Ta chưa từng nghe thấy Ngục Thiên tông có thứ bí bảo gì giúp thăng lên cảnh giới Đăng vũ. Liệt Dập ma tôn, ta kính ngươi làm tiền bối, nên mới thưa lời. Nếu Thạch Tử Mặc dùng nó để lập ước định, thì chắc chắn ngươi đã bị lừa!”
Vẻ mặt y trịnh trọng, giọng điệu chắc nịch khiến Liệt Dập không khỏi ngẩn người, quay sang nhìn Thạch Tử Mặc. Thạch Tử Mặc vội đáp: “Ngục Thiên tông chắc chắn có thứ bí bảo đó! Nếu tôn giả nghi ngờ, ta chấp nhận dùng thề hồn để cam đoan!”
Nghe thấy « thề hồn », Liệt Dập yên tâm nhiều, cũng không còn dao động nữa.
Thề hồn là lời thề độc vô cùng tàn nhẫn ở đại thế giới La Viên. Lời thề này xé thần hồn của người ta thành hai mảnh, một mảnh nằm trong tay kẻ được nhận lời thề, nếu kẻ này có điều gì không hợp ý, có thể quyết định sự sống chết của người thề độc bất cứ lúc nào.
Sự chia cắt này vô cùng hoàn mỹ, nên không ảnh hưởng tới quá trình tu luyện của tu sĩ. Chẳng qua, không ai muốn giao thần hồn của mình vào tay người khác để rồi bị kiềm giữ quyền sinh quyền tử.
Kỳ Thí Phi cười khẩy: “Nực cười, chẳng qua chỉ là lời nói ngoài miệng, vậy mà tiền bối đã vội tin sao? Nếu có loại bí bảo ấy, ta đã sớm dùng, đâu đợi đến ngày phải đối diện với sự liên thủ của các ngươi?”
Không muốn Liệt Dập ma tôn bị lung lạc, Thạch Tử Mặc vội vàng cắt lời: “Đừng dối trá nữa! Ngươi đạt cảnh giới Đại thừa mới được trăm năm, giỏi lắm cũng chỉ ở trung giai, còn phải trăm ngàn năm nữa mới đến được hậu giai.”
Liệt Dập thấy quả thế, cả giận: “Đừng dài dòng nữa, mau đem bí bảo ra đây!”
Nói dễ nghe thì Liệt Dập ma tôn là đại tiền bối, đã nằm ở cảnh giới Đại thừa mấy ngàn năm, nhưng thực chất, lão càng muốn thăng lên Đăng vũ cảnh. Tuy nhiên, đã gần vạn năm nay, không kẻ nào có thể đạt tới cảnh giới đó, Liệt Dập chính là một trong số những người bị chững lại ở Đại thừa.
Tuổi thọ của người tu chân tuy trường cửu, nhưng không thể sánh cùng đất trời. Liệt Dập đã ở cực hạn của cảnh giới Đại thừa, thời gian chẳng còn bao, vẻ ngoài trẻ trung trở nên già nua xấu xí, điều này khiến lão càng ngày càng bồn chồn, bất an.
Vậy nên, khi Thạch Tử Mặc dùng bí bảo làm điều kiện, dù có hoài nghi, nhưng lão vẫn đồng ý. Dẫu chỉ có một tia hi vọng, lão cũng phải thử!
Kỳ Thí Phi phất phất vạt áo: “Ngục Thiên tông quả thực không có bí bảo đó….”
Ngay giây phút ấy, đai lưng của y đứt phựt, ngoại sam trải rộng, luồng không khí điên loạn khiến bộ y phục nguyệt sắc bay phần phật, khí thế của Kỳ Thí Phi càng trở nên sắc bén.
Vẻ mặt y lạnh lùng, ngoại sam nguyệt sắc biến ảo theo từng cử chỉ, nó trượt khỏi người y nhẹ nhàng và duyên dáng như một cánh bướm. Cánh tay