“Không bảo vệ được tôn thượng đã là điều đáng hổ thẹn, thuộc hạ không thể để ngài nhường pháp y cho mình được.” Quỳ Mão đáp lại vô cùng kiên định.
Thấy hắn như vậy, Kỳ Thí Phi biết mình không thể thuyết phục được người này, đành nhìn hắn đầy bất dắc dĩ. Đường dường một đấng ma tôn như y, không thể dùng dằng, ủi tới ủi lui với Quỳ Mão được.
Trầm ngâm một lát, y đứng lên, phần ngoại sam đã mất đi đai lưng chao động theo từng bước đi.
Kỳ Thí Phi lại gần miệng hố, xác định phương hướng rồi đột nhiên nhảy lên, vọt qua những tảng đá mang hình thù kỳ dị được hình thành giữa trận chiến của y và Liệt Dập.
Quỳ Mão không rõ Kỳ Thí Phi định làm gì, chỉ biết cắm cúi theo sau. Tôn thượng ở đâu, hắn ở đó.
Kỳ Thí Phi đứng trên một tảng đá nhỏ giữa dòng nham thạch nóng chảy.
Quỳ Mão không theo sát, mà dừng cách đó một quãng, ngóng theo bóng lưng ngài.
Luồng không khí rối loạn trong động đã bình ổn, khí thể lạnh lẽo của Kỳ Thí Phi cũng dần mất đi tác dụng, nhiệt độ tăng trở lại, nóng hừng hực như nơi lò thiêu.
Người thanh niên nhìn dòng nham thạch quay cuồng dưới chân, hỏa linh lực khiến những bọt khí trồi lên, lục bục lục bục.
Áo khoác của Kỳ Thí Phi xao động dù không có bất kỳ ngọn gió nào, y khẽ nhấc tay, nham thạch nóng chảy sôi trào, rồi một vật gì đó từ từ trồi lên.
Cặp mắt của Quỳ Mão trợn tròn đầy kinh ngạc. Đó chính là di cốt của Thạch Tử Mặc!
Thạch Tử Mặc đã đạt cảnh giới Hóa thần, di cốt của y cũng là một loại bảo vật hiếm có. Nhờ những dòng năng lượng chất chứa bên trong, nên dù đã rơi vào nham thạch một lúc lâu nhưng nó vẫn lành lặn y nguyên.
Kỳ Thí Phi rủ mắt nhìn thoáng qua thi thể trước mắt, khóe môi nhếch lên một điệu cười giễu nhại. Y búng tay một cái, cả bộ di cốt của Thạch Tử Mặc đã bị thứ sức mạnh vô hình nào đó áp sụp.
Một quầng sáng xám xịt vây lấy di cốt, Kỳ Thí Phi dùng chân nguyên, cuốn dòng hỏa linh lực thuần túy dưới hố nham thạch tới, lại vận dụng sức mạnh còn sót lại để mau chóng luyện hóa thứ này.
Đây là lần đầu tiên Quỳ Mão chứng kiến tận mắt cảnh tu sĩ luyện chế pháp khí. Lược Ảnh được phép học sơ qua mọi lĩnh vực, nhưng không thể xoáy sâu và học một kỹ năng riêng biệt nào đó.
Loại bỏ tạp chất từ xương cốt, những vật chất khác được nén lại, đặc sền sệt. Cuối cùng, một thanh đoản kiếm chậm rãi thành hình.
Kỳ Thí Phi cầm thanh đoản kiếm trong tay: từ trên xuống dưới một màu xám xịt, lại có một tia sáng sắc lẻm ẩn giấu, tuy xấu xí nhưng cất chứa sức mạnh không thể khinh thường.
Quỳ Mão dán mắt vào thanh kiếm ấy.
Nó được làm từ di cốt của vị tu sĩ đạt cảnh giới Hóa thần đã tu luyện suốt ngàn năm, hơn nữa còn được lửa ở Xích Luyện ma vực tôi luyện, chân nguyên của cảnh giới Đại thừa luyện chế. Ba yếu tố ấy, khiến nó ngay lập tức trở thành một pháp khí thượng phẩm!
Nhìn thanh đoản kiếm trong tay, Kỳ Thí Phi dường như không hài lòng với thành phẩm của mình cho lắm. Y quay về phía người thanh niên, hắn hiểu ý, nhẹ bước lại gần.
Giọng điệu Kỳ Thí Phi có vẻ chán ghét: “Quanh đây sơ sài, ta chỉ có thể tạm rèn ra thứ này cho ngươi làm vật phòng thân.”
Quỳ Mão vui sướng quá đỗi. Tôn thượng tự tay luyện chế pháp khí cho mình!
Người thanh niên đưa hai tay đón lấy thanh đoản kiếm, thích cực, liền múa máy một phen. Kiếm rất vừa tay, còn mạnh gấp mấy trăm lần thứ vũ khí hắn đang sử dụng.
Quỳ Mão cúi mình cảm tạ Kỳ Thí Phi: “Đa tạ tôn thưởng đã ban thưởng, xin tôn thượng đặt tên cho kiếm.”
Kỳ Thí Phi ngẫm nghĩ một lát, y nhớ lại vẻ mặt hoảng sợ, bất cam trước khi chết của Thạch Tử Mặc, bèn cười đáp lại: “Gọi là Kinh Trướng đi.”
“Kinh Trướng.” Người thanh niên lẩm bẩm theo, tuy không rõ ý nghĩa của cái tên này, nhưng cũng mau chóng chấp nhận.
Kỳ Thí Phi nói: “Đây chỉ là vật cho ngươi phòng thân mà thôi, không phải phần thưởng.” Người thanh niên vụt ngẩng đầu, nhìn về phía tôn thượng. Dưới đáy mắt Kỳ Thí Phi lóe ra chút cảm xúc gì đó, y tiếp, giọng điệu có chút gượng gạo: “Ngươi lập công, ta đương nhiên phải thưởng. Nói đi, ngươi muốn được ban cho thứ gì?”
Là một trong những người mạnh nhất của đại thế giới La Viên, Kỳ Thí Phi đương nhiên có khả năng để buông ra một câu hỏi như thế. Chỉ cần người này yêu cầu…. y nhất định sẽ đáp ứng.
Quỳ Mão vốn định từ chối, nhưng đột nhiên, hắn nhớ tới một việc.
Hắn cất Kinh Trướng vào không gian chứa đồ của mình, sau đó quỳ dưới chân Kỳ Thí Phi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Đáng nhẽ ra không nên cầu phần thường, nhưng thuộc hạ nhất định phải mượn tôn thượng một thứ.”
Kỳ Thí Phi cúi xuống, nhìn đỉnh đầu người thanh niên, hầu kết của y khẽ động một cái, giọng cũng nhẹ hơn: “Thứ gì?”
Người thanh niên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt màu hổ phách: “Thuộc hạ cả gan, xin được mượn lệnh bài của tông chủ!”
Kỳ Thí Phi thoáng ngẩn ra, sau rồi, đôi mày chau lại, nét mặt cũng trở nên nguy hiểm: “… Ngươi muốn mượn lệnh bài của tông chủ?”
Khí thế của y đột nhiên trở nên sắc bén. Tuy đã vận dụng hết chân nguyên khi luyện chế Kinh Trướng, nhưng uy thế của ma tôn, một phàm tu tầm thường sao có thể chịu nổi.
May rằng, Quỳ Mão không phải là một phàm tu tầm thường, hắn là Lược Ảnh, là người đã từng trải qua những tình huống tàn khốc và nguy hiểm.
Vẫn bình tĩnh quỳ trước mặt Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão đáp lại đầy kiên định: “Vâng! Thuộc hạ còn muốn mời tôn thượng tới lăng mộ một chuyến.”
Nghe xong, uy áp của Kỳ Thí Phi dần biến mất.
Lăng mộ. Chốn ấy, chỉ riêng Lược Ảnh được phép tới, vậy nên, người thanh niên biết chuyện: để đặt chân vào đó, cần dùng tới lệnh bài của tông chủ cũng là