Tuy quyết định của Kỳ Thí Phi khá đột ngột, nhưng Quỳ Mão quả xứng với cái bản tính của một thuộc hạ tận tụy và đáng tin cậy, hắn mau chóng sắp xếp và thu dọn số đồ ít ỏi trong gian phòng.
Xong xuôi, chàng thanh niên đứng cạnh Kỳ Thí Phi, đợi tôn thượng thu hồi đình viện, nào ngờ lại bị ánh nhìn chẳng mấy vừa lòng của ngài đảo qua.
“?” Quỳ Mão không hiểu có chuyện gì xảy ra liền đưa mắt nhìn lại.
Kỳ Thí Phi bực mình phất tay một cái, cả tòa đình viện bỗng chốc bay lên, lượn vòng trên không trung rồi từ từ thu nhỏ lại kích cỡ của một món đồ chơi.
Lác đác vài thứ đồ, cứ để đó lần sau ở còn dùng, lại còn tốn công dọn dẹp, bản tôn lấy mất của ngươi chắc! Kỳ Thí Phi nhìn xoáy vào gương mặt ngơ ngác của người thanh niên một cái. Chính ngươi còn thuộc quyền sở hữu của bản tôn!
Kỳ Thí Phi khoát tay, ống tay áo nguyệt sắc phất lên một đường đầy tiên khí: “Đi thôi.”
“Dạ.”
Tính tình tôn thượng vốn sâu không lường được, khó lòng đoán trước, vậy nên dù không rõ vì sao ngài bỗng nhiên lại hậm hực, Quỳ Mão vẫn ngoan ngoãn đáp lời rồi vui vẻ theo sau.
Nói lời tạm biệt với thủ mộ nhân rồi hai người rởi khỏi Hoành Liên ngay trong ngày hôm đó.
“Tôn thượng, chúng ta về Ngục Thiên tông sao?” Quỳ Mão hỏi.
“Không.” Kỳ Thí Phi quét mắt nhìn Quỳ Mão một cái, giở giọng ghét bỏ, “Về để ngươi lãng phí mất mấy năm nữa mới lấp đầy được ma chủng sao?”
Đáng lẽ ra Quỳ Mão phải chột dạ, ủ rũ, nhưng là, dù nghe tôn thượng quát lớn hắn cũng vui vẻ vô cùng. Nam thần đang quan tâm mình đó.
Dù vậy nhưng gương mặt người thanh niên vẫn không để lộ chút cảm xúc không đáng có nào, hắn cung kính đáp rằng: “Thuộc hạ ngu dốt, mong tôn thượng chỉ dạy.”
Kỳ Thí Phi đứng ngạo nghễ giữa chốn bình nguyên lạnh giá tuyết bay mờ mịt, nói: “Ma tu như chúng ta, nếu bản thân không có, thì phải cướp.”
Quỳ Mão ngộ ra, tôn thượng muốn dẫn hắn đi kiếm đỉnh lô (1) đây mà!
Quỳ Mão chần chờ nói: “Nhưng là…thuộc tính của những chân nguyên cướp được vô cùng hỗn tạp, thuộc hạ không thể tự chuyển hóa, biến chúng thành của mình.”
Đó chính là điểm thiếu sót của việc cướp lấy chân nguyên của tu sĩ khác.
Linh căn của các tu sĩ không giống nhau, vậy nên, chân nguyên của mỗi người sẽ thiên hướng về một loại thuộc tính riêng. Tuy cướp đoạt chân nguyên giúp việc tu luyện nhẹ nhàng hơn, nhưng nếu lạm dụng điều này sẽ dẫn đến hệ quả là linh lực hỗn tạp. Do đó, việc tấn chức sẽ vô cùng khó khăn, bởi buộc phải dành nhiều thời gian cho việc tinh luyện và chuyển hóa.
Trên con đường tu luyện, ma tu mau chóng vượt qua nửa đầu một cách nhanh chóng và dễ dàng, nhưng sẽ bị chững lại ở phần sau. Đạo tu thì ngược lại, khởi bước chậm, nhưng chắc, đường đi bằng phẳng, không có gì kiềm giữ.
Càng ở cảnh giới cao, ma tu càng chú trọng đến chất lượng của đỉnh lô. Hơn nữa, chẳng mấy ai lựa cách cướp chân nguyên của kẻ khác, mà sẽ tự mình tu luyện.
Tuy nhiên, nếu chúng ma tu có đủ kiên nhẫn để tìm được một đỉnh lô phù hợp với linh căn của mình, thì mọi chuyện sẽ thuận lợi rất nhiều.
Quỳ Mão không có linh căn, nhưng cơ thể hắn vẫn thiên hướng về một loại linh lực nào đó. Qua dòng linh khí hấp thu và những pháp thuật mà hắn thường sử dụng có thể thấy được: chân nguyên của Quỳ Mão mang thuộc tính mộc.
Để tìm được tu sĩ tương hợp với mình không phải chuyện dễ dàng, nếu tôn thượng thực sự muốn bắt bừa một đỉnh lô tới cho hắn hấp thu chân nguyên…Quỳ Mão bắt đầu u sầu không biết nên làm gì với dòng khí lộn xộn đó.
“Chuyện đó không cần ngươi lo.” Kỳ Thí Phi quay lại, ấn đầu hắn một cái, nói, “Suốt ngày nghĩ linh tinh!”rồi y xoay người bước đi.
Quỳ Mão sờ sờ đầu, thầm tự thấy tội nghiệp, mình đâu có nghĩ linh tinh nha…
Niềm tin dành cho tôn thượng cao hơn hết thảy, hắn nghĩ bụng: hẳn ngài đã có đối sách gì rồi.
Kỳ Thí Phi dẫn Quỳ Mão rời khỏi Hoàng Liên, băng qua quận Đồng Đức, về tới phạm vi của rặng núi Thiên Giản.
Kỳ Thí Phi không về tông phái mà tới một đỉnh núi gần đó, triệu tổng lĩnh của Phù Quang tới.
“Thuộc hạ Tôn Thiển An, khấu kiến tôn chủ.”
“Miễn lễ.” Kỳ Thí Phi sẵng giọng, “Ta hỏi ngươi, ngươi có biết hành tung của Bạch Dương Phàm dạo gần đây không?”
Tôn Thiển An trộm quan sát vẻ mặt của ma tôn đại nhân. Tôn thượng không hề để lộ chút cảm xúc nào khiến người ta chẳng thể đoán được ngài đang nghĩ gì.
Hành vi có phần “tráo trở” của Bạch Dương Phàm khiến Kỳ Thí Phi mất mặt vô cùng, môn chúng của Ngục Thiên tông cũng giận giữ khôn nguôi. Chẳng cần ai hạ lệnh, hễ thấy kẻ tội đồ đó là giết. Thậm chí, có gã nóng tính, lại thêm mối thù bị đánh bại hồi đấu đại bỉ, còn chạy thẳng tới truy sát.
Nhưng là tổ chức Phù Quang vẫn không có động tĩnh gì, bởi họ không biết ý tứ của Kỳ Thí Phi ra sao.
Sau khi Bạch Dương Phàm gây sự, Kỳ Thí Phi đã ẩn mình suốt ba năm, không ngờ vừa xuất hiện đã hỏi thăm tin tức của y. Tôn Thiển An tự dặn mình càng phải cẩn thận.
“Thuộc hạ biết. Trước, Bạch Dương Phàm đắc tội một cao thủ Hồn Tế đã đạt cảnh giới Hóa Thần, hiện hắn đang hoạt động ở khu vực gần quận Bắc Thần.”
Đầu ngón tay của Kỳ Thí Phi khẽ xẹt qua môi, khóe miệng y vẽ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Bắc Thần…Vẫn chưa chừa, lại gây chuyện thị phi.”
Quỳ Mão cũng nghĩ y như vậy.
Tại Đông Độ châu này, phái Bắc Thần cũng được xếp vào hàng danh môn. Điều đặc biệt của môn phái này là môn chúng đều là những ma tu theo con đường Hồn Tế.
Quận Bắc Thần được đặt tên theo phái này, chỉ qua việc đó thôi cũng đủ để thấy tác phong của nó bá đạo dường nào. Chúng vòng địa bàn, rồi nuôi số nhân khẩu đó trong lãnh địa của mình.
Phái Bắc Thần khuyến khích việc sinh nở, chỉ cần có khả năng tu chân đều sẽ được nhận lấy.
Tuy nhiên, vì phương thức tu luyện của chúng quá tàn độc, vậy nên tuy thành viên của môn phái này rất nhiều, nhưng lượng người lên cao được chẳng bao nhiêu. Tu vi càng cao, càng ngoan tuyệt. Cái lũ ấy chẳng khác nào chó dại.
Bạch Dương Phàm là một tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Hồn, lại là thuần linh thể. Dưới sự bảo bọc của Kỳ Thí Phi mà còn có tu sĩ Hồn Tế liều mình tới, đánh cược cả mạng sống chỉ để có thể cắn y một hơi. Thế thôi là đủ để biết trong mắt đám Hồn Tế ấy, giá trị của y lớn cỡ nào.
Bạch Dương Phàm cứ như một con dê béo tốt mơ màng, ấy thế mà còn tự mình đưa vào miệng sói.