Một đạo tu như Bạch Dương Phàm lại dám nghênh ngang đi lại giữa ma tông, Quỳ Mão không khỏi bội phục cái sự to gan lớn mật của hắn.
Tại Đông Độ châu có vô số người thường và vạn vạn ngàn ngàn ma tu sinh sống, điều này không đồng nghĩa với việc không có đạo tu ở chốn này.
Thế giới tu chân này được gọi chung là đại thế giới La Viên. Nơi này rộng vô cùng vô tận, đa phần những người sống tại đại lục này, cả đời đều chưa đi được đến tận cùng thế giới. Đông Độ châu bị chúng ma đạo chiếm lấy, còn Tây Tứ châu thuộc về đạo tu.
Việc phân chia này vốn không phải tự nhiên mà thế.
Nghe nói, mấy vạn năm trước, khi mà Tây Tứ châu còn chưa được phát hiện, đạo tu và ma tu cùng chung sống tại Đông Độ châu. Kỳ thật ban đầu, công pháp tu hành của đôi bên không khác nhau là bao, nhưng có một số kẻ cố tình đi đường tắt, cướp đoạt chân nguyên của người khác.
Chân nguyên được ngưng tụ từ đan điền, là lực lượng căn bản của người tu chân, mất chân nguyên đồng nghĩa với việc tiên đồ đã hủy. Những tu sĩ cướp chân nguyên của người khác bị người đời gọi là ma tu.
Cái danh xưng ma tu này dường như có sức hút đặc biệt với những kẻ tu luyện có lối suy nghĩ đại nghịch bất đạo, dần dần, ngoài việc tu luyện bằng những công pháp chính kinh, trong chúng ma tu còn xuất hiện những pháp môn chuyên biệt và cực kỳ tà ác như huyết luyện, hồn tế.
Quan niệm đôi bên bất đồng, trận chiến tranh đoạt tài nguyên càng trở nên kịch liệt, cứ thế, đại chiến liên miên không ngừng.
Ngày nay, tuy ma tu chiếm toàn bộ Đông Độ châu, kiêu ngạo nói rằng đạo tu bị họ đuổi đi. Nhưng thực chất, kẻ chiến thắng là đạo tu, ma tu bị vứt bỏ tại nơi này, đạo tu độc hưởng tân đại lục.
Mấy vạn năm trước, Đông Độ châu lụi tàn, tài nguyên thiếu thốn, trải qua bao năm tháng bồi dưỡng mới có thể trở nên dồi dào linh khí, vạn vật sinh sôi nảy nở, bừng bừng sức sống như ngày nay.
Vốn đạo tu và ma tu, mỗi bên chiếm một đại lục, nước giếng không phạm nước sông, nhưng đã mấy vạn năm trôi qua, chúng đạo tu chỉ chuyên chú theo phương thức tu luyện truyền thống, đã khai thác cạn kiệt nguồn tài nguyên của Tây Tứ châu, giờ, bọn họ bắt đầu dòm ngó Đông Độ châu.
Phương thức tu luyện của ma tu chủ yếu là tiêu hao nhân lực, nói trắng ra chính là người tu chân, sinh linh chính là tài nguyên chính của chúng. Bản địa không có đủ sinh linh thì biết làm sao giờ, đơn giản lắm, qua địa bàn của đạo tu, đâu đâu cũng có lô đỉnh tốt.
Giờ chúng ma tu đã thông minh hơn, không nuốt gọn chân nguyên của tu sĩ trong một lần mà bắt người về, biến họ thành một lô đỉnh luyện hóa chân nguyên không bao giờ khô kiệt.
Điều này khiến cho đạo tu và ma tu luôn đứng ở hai mặt đối lập, không thể nào chung sống hòa bình. Vì tài nguyên, đạo tu vượt qua vực sâu để tới Đông Độ châu, vì lô đỉnh, ma tu không ngại ngàn dặm xa xôi, chạy tới Tây Tứ châu.
Nếu bị bên đối địch phát hiện, kẻ lẻn vào sẽ bị người người đuổi giết.
Đương nhiên, không phải ai cũng cần giấu giấu đút đút, có những tu sĩ cao giai, tu vi cao cường, có thể quang minh chính đại, muốn làm gì thì làm, những kẻ tu vi thấp chỉ có thể mặc cho họ đi qua đi lại.
Chúng ma tu tuân theo quy củ: kẻ mạnh là kẻ nắm giữ chân lý, chỉ cần đánh cho chúng phục thì dù có bị phá nát động phủ, chúng cũng sẽ không có ý kiến gì.
Ví như đạo tu thiên tài như Bạch Dương Phàm, một mình dám thâm nhập ma tông, thậm chí còn được tôn sùng là thượng khách, không thể không khiến chúng bội phục.
Quỳ Mão thừa nhận, Bạch Dương Phàm là một thiên tài không dễ gặp được, hắn có được thể chất thuần linh hiếm thấy, sức lĩnh ngộ kinh người, chỉ ngắn ngủi mấy trăm năm liền tu tới cảnh giới Ngưng hồn. Chẳng trách Kỳ Thí Phi coi trọng, hạ mình kết giao.
Thiên tư tu chân của Kỳ Thí Phi cũng vô cùng xuất chúng, tiến cảnh vô cùng nhanh, nhưng do Ngục Thiên tông là nơi thực lực tối thượng, Kỳ Thí Phi từng chịu không ít khổ cực. Y dùng nghị lực và thực lực phi thường của mình để giết đoạt lấy ngôi vị này.
Kỳ Thí Phi không đến nỗi huênh hoang kiêu ngạo, nhưng không phải ai cũng có tư cách ngang hàng luận giáo với y, đã nhiều năm rồi, chưa từng có người khiến y coi trọng như thế.
Bạch Dương Phàm chính là kẻ khiến người ta ghen tị. Người thanh niên nhất quyết không chịu thừa nhận rằng mình đố kỵ, hắn chỉ phẫn hận, tôn thượng để mắt tới Bạch Dương Phàm như vậy, mà tên này lại không biết điều, dám mưu hại ma tôn của ma đạo.
Nếu không vì có kẻ quen thân hãm hại, Quỳ Mão tuyệt không tin một chí tôn cường giả như Kỳ Thí Phi sẽ chết.
Bạch Dương Phàm nhất định là tên ti bỉ vô sỉ đã lợi dụng sự tín nhiệm của tôn thượng.
Người trong giới ma đạo có một quan niệm vô cùng kỳ quái, tu sĩ ma đạo quỷ bí đa đoan, mối quan hệ giữa người với người luôn tồn tại sự phản bội và hoài nghi; nhưng trong mắt họ, ấn tượng về đạo tu chính là tấm gương đạo đức, lời nói gói vàng, một khi đã tương giao, có thể coi như tri kỉ, đáng giá tin tưởng và giao phó tánh mạng.
Giờ Quỳ Mão chỉ hận không thể ngăn cản sự thân cận giữa Bạch Dương Phàm và Kỳ Thí Phi, lớn giọng kể lại mọi chuyện, rằng tên tiểu nhân này không đáng được ngài coi trọng.
Quỳ Mão cúi đầu đầy ủ rũ, vừa ngẩn người vừa đổi một mảnh vải sạch khác, lau linh văn ở hành lang.
Hắn tin rằng, chỉ cần hắn ton ton chạy đến trước mặt Kỳ Thí Phi, chưa cần nói ra chữ nào, chắc chắn sẽ bị ma tôn đập chết.
Hắn không thể, cũng không có tư cách thay đổi hành vi của Kỳ Thí Phi.
Kiếp trước, suốt cuộc đời Quỳ Mão chưa từng được tận mắt nhìn thấy Kỳ Thí Phi lúc ngài còn sống. Lần đầu tiên tiếp xúc, là khi hắn và những Lược Ảnh vệ khác chạy tới nơi Kỳ Thí Phi ngộ hại, trong cơn đại chiến, được thủ trưởng phó thác thi thể của ma tôn, yêu cầu đưa ngài về cấm địa mộ lăng của Ngục Thiên tông để mai táng.
Khi ấy Kỳ Thí Phi đã ngộ hại, ngài yên giấc ngàn thu trong chiếc quan tài làm từ huyền