Dù bị thương nặng, nhưng chỉ nhờ vài viên linh dược của Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão đã hồi phục phân nửa. Chẳng qua, trận chiến này hao phí một lượng chân nguyên lớn của hắn, số tích góp đươc trong suốt ba năm qua hầu như không còn.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Kỳ Thí Phi quyết định lên đường.
Mặc dầu vết thương chưa lành, chân nguyên cũng chỉ còn nửa, nhưng Quỳ Mão vẫn ngoan ngoãn theo chân Kỳ Thí Phi, không nói nửa lời.
Đảo Lôi đình không thích hợp để dưỡng thương. Thâm uyên này không phải không có linh lực, nhưng nơi càng có nhiều càng nguy hiểm, sẽ phải thường xuyên đối mặt với các hiện tượng thời tiết cực đoan, không phải lốc xoáy thì cũng mưa đá, không phải sương mù thì là sấm sét.
Còn ở doanh địa an toàn như đảo Lôi Đình, linh khí cực loãng. Ngoại trừ đám cướp bóc kia, dùng phương thức tu luyện xa xỉ là dựa vào linh thạch thì tu vi mới tăng tiến, còn những người khác chỉ đành dậm chân tại chỗ.
Sau khi rời khỏi đảo Lôi Đình, Quỳ Mão ngoái lại nhìn thoáng qua nó một cái, khu doanh địa chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát.
“Những kẻ chạy trốn chỉ vài hôm nữa sẽ trở lại, đến khi ấy, nó sẽ được trùng tu.” Kỳ Thí Phi thầm thở dài, nói với cậu chàng Lược Ảnh, “Không có đám cướp kia, khu này sẽ tốt đẹp lên.”
Quỳ Mão quay lại. Hắn đâu có lo lắng cho những kẻ khác, chẳng qua là thấy đó là một địa điểm quan trọng, cần phải nhớ kỹ mà thôi.
Kỳ Thí Phi nói: “Giờ chúng ta sẽ đuổi theo Bạch Dương Phàm, thời gian để ngươi chữa lành vết thương và tích trữ chân nguyên không có nhiều.” Đương lúc Quỳ Mão định nói rằng không sao, hắn vẫn có thể chiến đấu thì ma tôn đại nhân đã tiếp, “Vậy nên, chúng ta chỉ còn cách đi đường tắt.”
Ống tay áo nguyệt sắc của Kỳ Thí Phi bay lên, phất qua người Quỳ Mão. Tôn thượng lạnh lùng nói: “Nắm chặt.”
Biết rằng mình lại sắp được tôn thượng dắt đi, Quỳ Mão vừa ngây ngất vừa ngượng ngùng.
Dù vậy nhưng người thanh niên vẫn mau chóng túm chặt lấy góc áo của tôn thượng, nhoáng lên một cái, hắn lại ngồi vào không gian xám xịt quen thuộc ấy.
Quỳ Mão còn đang ngơ ngẩn chưa biết làm gì thì đột nhiên nghe được giọng Kỳ Thí Phi vọng tới: “Ngồi xuống, dưỡng thương.”
Quỳ Mão ngẩn ra, sau rồi nghe lời, khoanh chân ngồi xuống.
Kỳ Thí Phi lại tiếp: “Tuy ở đây ngươi không thể tu luyện, nhưng có thể yên tâm dưỡng thương.”
“Vâng.” Quỳ Mão kính cẩn đáp lại. Một lúc lâu sau, không thấy giọng Kỳ Thí Phi vang lên nữa hắn mới nhắm mắt, tập trung chữa lành vết thương nơi bả vai và trong lục phủ ngũ tạng.
Không còn tâm trí để ngượng ngùng, người thanh niên chìm vào nhập định, đợi đến khi hắn tỉnh lại, không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua.
Gương mặt tuyệt mỹ của Kỳ Thí Phi là thứ đầu tiên hắn nhìn thấy khi vừa mở mắt. Đột nhiên, trái tim chợt xốn xang lạ thường. Ma tôn đại nhân nghe được tiếng tim của hắn, ngài cười khẽ một cái rồi từ từ đứng dậy.
“Xem ra ngươi đã ổn hơn nhiều.”
Quỳ Mão nhấp nhấp môi đầy xấu hổ, lí nhí đáp: “Đa tạ tôn thượng quan tâm.”
Kỳ Thí Phi nói: “Nhớ kỹ nơi này.”
Quỳ Mão ngạc nhiên nhìn ngắm xung quanh thì chỉ thấy bốn bề đều mù sương.
“Đây là đâu?” Ánh mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc, một nơi chỉ toàn sương mù thế này, không có bất cứ địa điểm nào để làm mốc đánh dấu.
Kỳ Thí Phi nhẹ nhàng bay lên, y dang tay, để mặc cho gió lay vạt áo, rồi giương cằm, cao giọng giới thiệu với Quỳ Mão: “Chào mừng đến với mê cung Hải Thận của ta.”
“Mê cung Hải Thận? Của ngài?” Quỳ Mão giật mình.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu chàng Lược Ảnh, y đắc ý lắm: “Đúng thế, đây chính là biệt cung thuộc về riêng mình ta. Ta thường ra ngoài lịch lãm, nhưng phân nửa thời gian là ngụ ở đây. So với Cửu Cực phong thì nơi này mới là động phủ của ta.”
Quỳ Mão giật mình sửng sốt, trong lòng không khỏi khấp khởi. Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, rồi quay ra nhìn xung quanh.
Thỏ khôn có ba hang, ma tu cũng thế. Kỳ Thí Phi có một động phủ khác cũng là lẽ thường tình. Nhưng là Quỳ Mão thực không ngờ rằng, có ngày mình lại được nam thần tự mình đưa đến nơi bí mật này!
Kỳ Thí Phi cảm thấy cặp mắt của Quỳ Mão như đang lóe sáng.
Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn lấy ngọc giản ghi đường ra thì mới thấy nó không sử dụng được, bèn bối rối nói: “Sợ rằng thuộc hạ không thể nhớ được.”
Kỳ Thí Phi đặt tay lên trán hắn, cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay y khiến hai má hắn đỏ lựng lên.
“Không cần ngọc giản, khắc vào trái tim ngươi ấy.”
Quỳ Mão dần bình tâm, hắn nhận ra có một tấm bản đồ đang dần hiện lên trong tâm trí mình.
Sau khi khiến người thanh niên nhớ đường, Kỳ Thí Phi lại dạy pháp chú để có thể bước vào nơi này. Rồi, cả hai đi vào màn sương.
Vừa đặt chân vào vùng đất đó, một luồng linh lực xen lẫn hơi nước liền ập tới.
Ra là thế, vậy nên ngài ngài ấy mới lập động phủ ở đây. Linh lực của tôn thượng thiên về thuộc tính nước, tu luyện ở nơi này sẽ có nhiều ích lợi.
Nghĩ tới chuyện Kỳ Thí Phi đưa mình tới một nơi quan trọng thế này, Quỳ Mão không khỏi hưng phấn.
Hắn phải cố lắm mới dằn được sự run rẩy vì sung sướng.
Không được làm cái chuyện mất mặt đó. Không được phép mất mặt trước tôn thượng.
“Từ nơi này tới đích đến còn một khoảng thời gian nữa, nhân lúc lên đường, ngươi tranh thủ tu luyện.”
Nghe tôn thượng nói thế, Quỳ Mão quay sang nhìn ngài đầy kinh ngạc. Kỳ Thí Phi cũng nhìn hắn, nói: “Ngươi không nghe lầm, ta bảo ngươi tu luyện.”
Quỳ Mão vừa sửng sốt vừa chần chờ. Không phải hắn không nghe lệnh tôn thượng, mà là hắn đâu biết cách nào để vừa lên đường vừa tu luyện nha!
Từ trước đến giờ, Quỳ Mão chưa từng thấy ai làm được điều đó.
Tư thế tu luyện của đại thế