Linh tủy quý giá như vậy nhưng tiếc rằng chỉ có nhường ấy.
Một hồi sau, dưới sự trợ giúp của Kỳ Thí Phi, quá trình chuyển hóa linh tủy thành linh khí hoàn tất, lượng chân nguyên trong ma chủng của Quỳ Mão đã đầy chừng hai phần ba.
Khi Quỳ Mão mở mắt thì Kỳ Thí Phi ngồi cách hắn không xa, vẻ mặt y lạnh nhạt.
“Hiện ngươi chỉ có hai phần ba chân nguyên, khó phân thắng bại với Bạch Dương Phàm.” Kỳ Thí Phi nhìn chăm chú vào người thanh niên.
Quỳ Mão đáp lại không chút chần chờ: “Thuộc hạ nguyện đấu với Bạch Dương Phàm một trận!”
Lời lẽ của hắn kiên định, không có chút băn khoăn, điều này khiến khóe môi Kỳ Thí Phi cong lên, rồi y gật gù: “Được.”
Rời khỏi mê cung Hải Thận, Kỳ Thí Phi để Quỳ Mão độc hành, một mình đuổi theo Bạch Dương Phàm.
Suốt mấy năm nay cả hai vẫn như hình với bóng, đột nhiên phải tách ra khiến Quỳ Mão có chút khó chịu. Nhưng trận đấu với Bạch Dương Phàm này là điều hắn vẫn luôn mong chờ. Người thanh niên đợi đến khi Kỳ Thí Phi hoàn toàn khuất bóng mới lấy ngọc giản ra nhìn bản đồ, rồi lên đường.
Thuyền thoi và Kỳ Thí Phi giúp hắn tiết kiệm thời gian, giờ Quỳ Mão chỉ cách Bạch Dương Phàm chừng một, hai ngày đường.
Không dám trì hoãn, hắn bắt đầu dốc toàn lực để đuổi theo.
May rằng mê cung Hải thận nằm tại khu vực trung bộ của thâm uyên, nên Kỳ Thí Phi đã đỡ cho hắn một quãng đường dài.
Lần đầu tới vực sâu, bỡ ngỡ trước khung cảnh xa lạ nhưng vẫn buộc phải truy đuổi một kẻ khác. Đôi khi những khung cảnh tựa như giống hệt nhau của nơi này khiến Quỳ Mão hoang mang, không thể đoán được nơi mình đang đứng.
Những lúc thế này, cần tới sự giúp đỡ của bùa chỉ đường. Truyền lối đi đúng từ ngọc giản vào lá bùa, nó sẽ vạch ra con đường chính xác cho người sử dụng.
Miệt mài suốt ba ngày, Quỳ Mão đã rời khỏi khu vực trung bộ của thâm uyên, đặt chân tới nơi gần với Tây Tứ Châu.
Các hiện tượng cực đoan ở vùng này xuất hiện liên tục, nguy hiểm vô cùng. Quỳ Mão không những không sợ hãi mà còn mừng rỡ. Bởi với tình hình này, Bạch Dương Phàm chắc chắn không dám đi bừa, tốc độ di chuyển chắc chắn sẽ chậm lợi, cơ hội bắt kịp hắn là rất lớn.
Chắn lối Quỳ Mão là những viên đá thuộc một vành đai sao với thuộc tính Thổ đậm đặc.
Những viên đá này có lớn có nhỏ, nhỏ thì chỉ chừng cái móng tay, mà lớn thì tương đương với cả tòa nhà. Chúng di chuyển không theo bất cứ một quy luật hay quỹ đạo nào, nếu bất cẩn, rất có thể sẽ xảy ra va đập rồi bị thương.
Tốc độ truy đuổi của Quỳ Mão không chút chậm lại, khả năng né tránh mau lẹ và linh hoạt khiến hắn có thể di chuyển qua vành đai này một cách dễ dàng và thoải mái, như chú cá bơi lội giữa dòng nước của mình.
Nhưng tìm một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Bạch Dương Phàm, hắn bắt đầu bối rối. Bởi hắn lo rằng, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ma tôn đại nhân sẽ thất vọng về mình.
Qùy Mão gióng mắt tìm kiếm, hắn tin rằng mình đã đuổi kịp Bạch Dương Phàm, chỉ là chưa thấy hắn ta thôi.
Náu mình trong bóng của một khối thiên thạch, hắn bắt đầu ngẫm nghĩ.
Trên đường đi tới đây, hắn không hề nhìn thấy bất cứ người nào, chứng tỏ là chưa bỏ sót gã đó.
Rồi hắn đưa mắt nhìn chăm chú vào đám thiên thạch.
Loại đá này ở đại thế giới La Viên cũng có, nhưng đều là từ trên trời rơi xuống. Thiên thạch khi rơi sẽ được gọi là sao băng, chúng chứa đựng số nguyên liệu mang thuộc tính Thổ rất lớn, đôi khi còn có chút ít linh thạch hoặc kim loại thuộc hàng cực phẩm.
Một giả thuyết chợt nhảy lên trong óc Quỳ Mão, hắn xoay người, đi ngược về phía con đường mình tới.
Bạch Dương Phàm đi lịch lãm, hắn từng tới ma vực Xích Luyện, phỏng chừng vành đai này sẽ khiến hắn cảm thấy thích thú.
Quỳ Mão tìm khắp khu vực, đến khi rà soát được một nửa chặng đường thì rốt cuộc đã thấy Bạch Dương Phàm.
Quả nhiên, hắn đang dò xét đám thiên thạch này, dường như muốn kiếm thứ kim loại cực phẩm.
Quỳ Mão lặng lẽ tiến vào trạng thái ẩn thân, hắn luồn tới bên Bạch Dương Phàm một cách êm ru, thấy kẻ này còn chăm chú vào viên đá trước mặt liền đánh úp tới từ sau lưng.
Kỳ Thí Phi từng nói, Bạch Dương Phàm có một thứ vận may bảo vệ, khiến hắn có thể gặp dữ hóa lành. Khi ấy Quỳ Mão chưa nghe hiểu, nhưng giờ thì đã biết. Ngay giữa giây phút nguy ngập này, Bạch Dương Phàm lại đột nhiên xoay người, khiến chiêu tấn công của hắn trượt vào khoảng không.
Chẳng qua là xoay người chút thôi, nào ngờ viên đá phía sau đột nhiên hóa thành bột mịn. Bạch Dương Phàn sợ hãi vô cùng, hắn vội vàng sử dụng một pháp thuật phòng hộ lên người mình, rồi hét lớn: “Kẻ nào đánh lén?”
Quỳ Mão thực buồn rầu vì chiêu thức thất bại khi nãy của mình, nhưng hắn mau chóng bình tĩnh trở lại, chuẩn bị cho đợt công kích thứ hai.
Chẳng qua là, Bạch Dương Phàm thông minh hơn hắn tưởng rất nhiều, hắn ta không hề bị động chờ địch tới mà chủ động dùng một pháp thuật có phạm vi rộng, nó quét tới Quỳ Mão, làm lộ vị trí của hắn.
Thấy không thể giấu mình được nữa, Quỳ Mão rút thuật ẩn thân để tiết kiệm chân nguyên.
“Là ngươi?!” Bạch Dương Phàm nhìn Quỳ Mão đầy kinh ngạc, “Thuộc hạ của Kỳ đại ca.”
Quỳ Mão không ngờ Bạch Dương Phàm liếc mắt một cái đã nhận ra mình. Nghe xong lời hắn ta nói, lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt.
“Ngươi không xứng để gọi tôn thượng một tiếng ‘Đại ca’!” Quỳ Mão đay nghiến.
“Ngươi ở đây.” Bạch Dương Phàm đưa mắt nhìn quanh, “Tức là Kỳ đại ca cũng ở sao?”
“Ta nói, hạng vong ân phụ nghĩa như ngươi, không có tư cách để gọi ngài ấy là đại ca!” Nói xong, Quỳ Mão liền lao đến tấn công Bạch Dương Phàm.
Thấy người thanh niên chẳng nói chẳng rằng, cứ thế mà đánh, Bạch Dương Phàm không khỏi luống cuống. Nhưng rồi nhớ đến cảnh kẻ này vừa đánh lén mình, cơn giận của hắn cũng bốc lên.
Dù hắn vẫn tỏ ra mình là người tao nhã, thong dong, nhưng ấy đều là vỏ bọc được tạo nên nhờ sự dạy dỗ của tông chủ. Thực chất, Bạch Dương Phàm là người thiếu kiên nhẫn, lại còn kiêu ngạo, tự phụ bởi đã được ngưỡng vọng từ bé.
“Nếu không dừng tay, thì đừng trách ta không khách khí!” Hắn lạnh lùng nói.
Người thanh niên không làm những chuyện thừa thãi trong lúc quyết đấu nên đương nhiên không thèm đáp lại. Điều này khiến Bạch Dương Phàm giận giữ vô cùng, rút pháp khí ra đánh nhau với Quỳ Mão.
Giao đấu rồi, Quỳ Mão mới thực sự hiểu vì sao Bạch Dương Phàm lại thắng được trận đại bỉ ở