“Trên trời?!” Quỳ Mão kinh ngạc lắm, hai mắt trợn tròn.
Kỳ Thí Phi gật đầu: “Phải rồi. Ở trên trời, nên việc hoàn toàn ngăn cản ma tu tới Tây Tứ Châu là điều không thể, thành ra lũ đạo tu cũng chẳng làm cái hành động vô nghĩa ấy nữa.”
Cửa ra vào phía Đông Độ châu nằm sâu dưới biển, còn tại bên Tây Tứ châu lại ở giữa thiên không. Kẻ nào không có bản lĩnh, hoặc không có đủ tiền tài để thuê thuyền rời đi, thì không thể vượt qua lối này.
Dù Tây Tứ châu và Đông Độ châu từng có chung nguồn gốc, nhưng sau khi tách thành hai đã trở thành những vùng đất hoàn toàn khác nhau.
Nơi này không cấm phàm nhân lập quốc, vậy nên những quốc gia cứ gối nhau san sát, phân rồi lại hợp, chiến tranh, chiếm đánh kịch liệt.
Chúng đạo tu sống tách bạch và không quản chuyện nhân gian, chẳng qua là vẫn thỉnh thoảng hạ giới, cứ vài năm một lần, để lựa những đứa trẻ có khả năng tu tiên về bồi đắp cho tông môn.
Cửa ra nằm phía trên một vùng đất trống trải, hoang vu có tên Vọng Thiên Hoang Nguyên. Tại trung tâm của nó có một hốc xoáy sâu thẳm giữa bầu trời. Nó chính là lối ra – Vọng Thiên Thực.
Đất đai cằn cỗi, gió lốc quần thảo quanh năm suốt tháng khiến phàm nhân không thể sinh sống tại hoang nguyên này. Nơi đây cũng không có linh mạch, nên các tu sĩ chẳng muốn đoái hoài.
Nhưng bởi nơi này tồn tại lối ra vào quan trọng ấy nên chúng đạo tu không thể mặc kệ được. Họ dựng một tòa thành dưới đất ngầm, đặt tên Vọng Hương.
Tương truyền, khi xưa, vì nhung nhớ Đông Độ Châu mà chúng đạo tu mới cho nơi ấy cái danh như thế. Nhưng dần dần về sau, người ta rỉ tai nhau rằng, lý do tòa thành này có cái tên như vậy là bởi đây là nơi nghỉ chân cuối cùng trước khi rời khỏi Tây Tứ Châu, là nơi cuối cùng có thể gióng mắt ngoảnh lại để ngắm nhìn quê hương. Không còn ai nhắc đến nỗi nhớ “quê nhà” Đông Độ Châu thuở nào.
Qua câu chuyện ẩn sau cái tên ấy có thể thấy được những tình cảm phức tặp mà con người ở Tây Tứ Châu dành cho Đông Độ Châu.
Phàm nhân sinh sống ở đây vốn dọn đến từ Đông Độ Châu, nhưng do tuổi thọ chỉ ngắn ngủi chưa đến trăm năm nên họ đã sớm quên nguồn gốc của tổ tiên mình. Chỉ còn những tu sĩ là nhớ.
Không cần mua thêm nhu yếu phẩm gì ở đảo Hồng Sơn nên Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão chỉ nghỉ chân một lúc rồi lập tức rời đi.
Mất thêm vài ngày đi đường, rốt cuộc họ cũng tới Vọng Thiên Thực.
Giữa hư không nổi bật một quầng sáng màu vàng kim. Ban đầu Quỳ Mão còn ngỡ đó là một hiện tượng cực đoan, nhưng không ngờ Kỳ Thí Phi lại đưa hắn bay về phía đó.
Càng tới gần, quầng sáng càng lớn, cuối cùng nó mang kích cỡ như cơn xoáy ở bên thâm uyên của Đông Độ Hoàn.
Một lần nữa, Quỳ Mão lại bị rung động trước khung cảnh kỳ vĩ này.
Từ đây nhìn lại có thể thấy cát bụi bay mù mịt quanh Vọng Thiên Thực, lực hút khổng lồ bao quanh cửa vào của nó.
Không có thuyền thoi, chỉ có thể dựa vào khả năng của bản thân để băng qua cánh cửa này.
Đạo tu quản lý đảo Hồng Sơn vô cùng nghiêm ngặt. Những con thuyền qua lại giữa thành Vọng Hương và hòn đảo này không được phép chở ma tu. Thuyền lậu cũng bị càn quét triệt để. Bất kỳ con thuyền nào, nếu như dám chở ma tu tới Tây Tứ Châu đều bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thái độ của đôi bên hoàn toàn trái ngược.
Ma tu tuy không công khai hoan nghênh, nhưng chưa bao giờ phản đối. Đấy là vì chúng cho rằng, bọn đạo tu này tới Đông Độ Châu thì mình đỡ phải chạy qua Tây Tứ Châu để cướp lô đỉnh về.
Còn đối với đạo tu thì khác. Ma tu sang Tây Tứ Châu một là đi thám hiểm bí cảnh, hai là kiếm lô đỉnh. Chưa nói đến việc bắt cóc người về làm lô đỉnh, dù chỉ là đi thám hiểm thì đạo tu cũng không chào mừng ma tu, bởi tài nguyên của Tây Tứ Châu đang dần cạn kiệt.
Đáng lo ngại hơn cả là tu sĩ Huyết Luyện và Hồn Tế. Mục đích duy nhất của lũ người đáng coi rẻ đó khi tới vùng đất này là để thảm sát hòng tích tụ máu tươi và thần hồn.
Trên khắp địa bàn của Tây Tứ Châu, ngoại trừ một số vùng của Liên minh tán tu, chúng ma tu đều phải hành động bí mật để tránh việc bị mấy kẻ thích trừ ma vệ đạo bao vây, chém giết.
“Liên minh tán tu gần Vọng Thiên Bình Nguyên nhất là ở quần đảo Thư Liên, nếu sau này ngươi có tới Tây Tứ Châu, có thể tới đó dừng chân.” Kỳ Thí Phi chỉ dạy Quỳ Mão.
Quỳ Mão thưa: “Nếu không theo chân tôn thượng, sao thuộc hạ lại tới Tây Tứ Châu này chứ? Tôn thượng đi đâu, thuộc hạ đi đó.” Tấm lòng son sắt, quyết không rời tôn thượng nửa bước thể hiện rõ trên gương mặt người thanh niên.
Bị cái lời thổ lộ thẳng thừng ấy của hẳn làm cho bối rối, Kỳ Thí Phi khẽ rũ mi.
Tình cảm mà cậu Lược Ảnh này dành cho mình càng lúc càng không che giấu nổi.
Chúng ma tu vẫn thích biểu hiện tâm tư tình cảm một cách trực tiếp, vậy nên dù cách thể hiện của Quỳ Mão càng lúc càng nóng bỏng và trắng trợn, Kỳ Thí Phi vẫn không hề trách cứ.
Nghe được lời vừa rồi của người thanh niên, trong lòng Kỳ Thí Phi cũng bất chợt gợn sóng. Y biết, mình đã dần xiêu lòng vì cậu chàng. Nhưng là niềm kiêu hãnh của ma tôn khiến y không chịu để người ta biết.
Y lạnh nhạt nói: “Bản tôn đang dạy cách sinh tồn ở Tây Tứ Châu cho ngươi. Đây là những kiến thức cần thiết ngươi cần phải có.”
Quỳ Mão khẽ đáp: “Thuộc hạ cảm ơn lời chỉ bảo của tôn thượng.”
Kỳ Thí Phi cảm thấy cổ họng mình ngứa ngứa, muốn ho một chút mà phải gắng nhịn cái cảm giác đó xuống. Y trầm giọng hô một tiếng: “Đi!”
Nói xong, y không đợi Quỳ Mão kịp có phản ứng gì bèn