Đại bỉ bắt đầu, nó sẽ kéo dài suốt mười ngày, đây là lúc người ta lơ là nhất, dù cho có một, hai người biến mất, họ cũng sẽ không để ý tới. Quả là thời điểm thích hợp để diệt trừ dị kỷ.
Tuy toan tính của Ất Vị không tồi, nhưng Quỳ Mão căn bản là không thèm để ý tới một Khởi Ngạn đường nhỏ nhoi. Tông môn đại bỉ mới là cơ hội để hắn tích góp công huân.
Mỗi tạp dịch của Khởi Ngạn đường đều có một minh bài thân phận, minh bài này giúp họ đi qua đại trận của chủ phong mà không bị bài xích.
Quỳ Mão rời khỏi Khởi Ngạn đường đúng với thời gian như mọi ngày, thoạt nhìn như đi làm việc, nhưng thực chất, hắn thoáng cải trang, trà trộn vào nhóm tu sĩ.
Hắn cố ý đụng vào mục tiêu, miệng quát mắng, người nọ cũng không phải dạng vừa, hai người bắt đầu to tiếng.
“Đừng có la hét nữa, quấy rầy tâm trạng xem tỉ thí của bản sử ta!” Một ma sử ở cảnh giới Ngưng hồn ngồi bên cạnh phất tay, chém một luồng gió lạnh băng qua chỗ hai người, quét thẳng Quỳ Mão và mục tiêu ra ngoài: “Cút!”
Cả hai lảo đảo, quay cuồng một phen rồi mới cố mà đứng vững lại được, tỷ thí chưa bắt đầu, thấy có trò hay, chúng tu sĩ xung quanh cười rộ lên.
“Tiểu tử, dám làm hại bổn nhân mất mặt trước bao người, có gan lên lôi đài đấu sinh tử với ta không?” Sắc mặt người nọ tái đi, rống lên.
Quỳ Mão liếc gã đầy khinh miệt: “Nếu ngươi tham gia đại bỉ, không biết sẽ chết trong tay kẻ nào rồi đó, đâu cần đợi ta giải quyết. Không cần nhờ đến lôi đài, có giỏi thì đi theo ta!”
Nói xong, hắn xoay người bước đi, không để chút cơ hội suy nghĩ nào cho đối phương.
Tính tình người nọ bảo thủ, cười âm u một tiếng, gã theo sát Quỳ Mão. Hai người rời khỏi chủ phong, đi vào sơn cốc.
Ngục Thiên tông cho phép ẩu đả, lại nghiêm cấm ám hại, mưu sát. Vậy nên, mỗi lần làm nhiệm vụ, chúng Lược Ảnh vệ sẽ dẫn đối tượng ra chỗ kín người rồi mới giải quyết, hoặc nhờ lãnh đạo thiện hậu, ngụy trang hiện trường, dàn xếp bừa lý do tử vong nào đó.
“Chọn nơi này đi, non xanh nước biếc, rất thích hợp để đưa ma cho ngươi.” Người nọ nhe răng cười một tiếng, rồi đột nhiên công kích Quỳ Mão.
Quỳ Mão vừa quay người lại liền phải đối diện với sát chiêu, hắn không chút hoang mang, phất tay một cái, quầng sáng xanh xuất hiện, trở thành vòng bảo hộ.
Dùng sát chiêu để yểm hộ, kế sau, gã phóng ra hàng loạt pháp thuật để tấn công Quỳ Mão, không cho hắn chút ngơi nghỉ.
Định so mức độ thâm hậu của tu vi?
Quỳ Mão cười lạnh, sau đó, hắn liên tục ra đại chiêu, lại dùng pháp thuật khống chế đoản kiếm, triệt đường lui của gã.
Đôi bên liên tục phóng ra những pháp thuật hiểm ác, đều là tuyệt chiêu ép người vào chỗ chết.
Người nọ cười to trong lòng, so độ thâm hậu của chân nguyên với gã, muốn chết. Gã vốn không phải chân nguyên tu sĩ, mà là huyết luyện tu sĩ!
Tung ra hàng loạt chân nguyên, huyết luyện tu sĩ đột nhiên phóng một thứ pháp khí tanh hôi – Huyết Nguyệt Tiển.
Huyết Nguyệt Tiển tạo ra một màn huyết vụ (1), che kín bầu trời của sơn cốc.
Quỳ Mão chờ chính là thời khắc này, huyết luyện tu sĩ tung sát chiêu, trong lòng sẽ thoáng lơi lỏng cảnh giác. Chân nguyên trong ma chủng của Quỳ Mão bùng nổ, một dòng sức mạnh to lớn xuyên thấu màn huyết vụ, đâm qua ngực của tên huyết luyện tu sĩ đương đắc ý.
Nụ cười của gã cứng đờ, máu tươi trào ra khỏi miệng, gã không tin nổi vào chuyện đã xảy ra: “Ngươi sao có thể còn số chân nguyên mạnh như thế chứ?”
Chuyện này thực phi lý! Gã nào biết tồn tại thứ ma chủng trái với lẽ thường như thế, so với chân nguyên trong đan điền của tu sĩ cùng cảnh giới, nó ẩn chứa rất nhiều nghịch thiên bí bảo.
Người thanh niên nhẹ nhàng phóng lên như một cánh yến, đoản kiếm xuất kích. Hắn nhanh nhẹn rơi xuống đất, rút ra một mảnh khăn, lau sạch vết máu trên kiếm. Tại phía sau, đan điền của huyết luyện tu sĩ nứt ra, gã đổ rạp xuống.
Cách đó một sơn cốc, trên đỉnh núi cao, có hai người đang đứng.
“Kỳ đại ca?” Bạch Dương Phàm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ký Thí Phi, hình như đại ca vừa thất thần.
Dưới ánh mặt trời, cặp mắt hổ phách của Kỳ Thí Phi lấp lánh như viên bảo thạch mỹ lệ, y đảo mắt qua, nhìn về phía Bạch Dương Phàm đang đứng đối diện, khóe môi nhếch lên: “Số Vụ Cưu thảo này có đủ dùng không?”
Bạch Dương Phàm gật đầu đầy cảm kích: “Đủ dùng, đa tạ Kỳ đại ca đã cùng ta đi hái Vụ Cưu thảo.”
Kỳ Thí Phi cười khẽ: “Nếu ngươi đã muốn luyện Tạo Hóa đan, nguyên liệu càng mới mẻ càng tốt.”
Bạch Dương Phàm cảm khái: “Vì Vụ Cưu thảo mà ta rời Tây Tứ châu đến đây, tìm khắp mọi nơi, rốt cuộc thì tại thiên giản sơn mạch này, Vụ Cưu thảo có tỷ lệ tốt nhất. Không ngờ tại đây, đến gốc cây ngàn năm cũng có không ít. Những năm qua, tại Tây Tứ châu, Vụ Cưu thảo trăm năm cũng đã khó gặp.”
Kỳ Thí Phi không đàm luận gì, chỉ nói: “Bạch lão đệ không chỉ tu vi cao thâm mà tay nghề luyện đan cũng lão luyện. Thực đáng bội phục.”
Bạch Dương Phàm cười một chút, nói: “Ngự Linh tông của ta am hiểu nhất là luyện đan, đặc biệt là sư tôn. Ta chẳng qua được triêm quang (2), mưa dầm thấm đất từ nhỏ thôi.”
Kỳ Thí Phi lộ vẻ tò mò: “A, Bạch lão đệ có thể kể tỉ mỉ hơn cho ngu huynh sao? Từ khi đạo tu rời đi, đã lâu rồi ta chưa biết tình hình tông môn của Tây Tứ châu.”
Bạch Dương Phàm gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Sau đó, y liền thao thao bất tuyệt về mọi chuyện trong tông môn mình.
Kỳ Thí Phi bên tai nghe Bạch Dương Phàm nói, thỉnh thoảng còn phụ họa đôi câu, nhưng thần niệm của y đã bay khỏi sơn cốc, tới một nơi cách đó xa ngàn trượng, yên lặng nhìn chăm chú vào người thanh niên.
Y nhìn thanh niên chậm rãi xử lý thi thể, lau quệt mọi manh mối.
Bằng cảnh giới tối cao gần như có thể trùm lên mọi tu sĩ khác của mình, Kỳ Thí Phi liếc mắt một cái liền nhìn thấu ma chủng trên người Quỳ Mão.
Ra là Lược Ảnh…
Người thanh niên không biết rằng, mình tình cờ để lại chút ấn tượng cho nam thần. Hắn xử lý sạch sẽ tên huyết luyện tu sĩ ẩn náu trong Ngục Thiên tông này xong, liền vờ như không có chuyện gì xảy