Trên lý thuyết thì da mặt Quỳ Mão cũng không mỏng lắm, nhưng hễ đứng trước Kỳ Thí Phi là hắn lại dễ đỏ mặt. Do căng thẳng, do hưng phấn, do xấu mặt, nói chung là đủ thứ nguyên nhân khiến hai má hắn ửng lên.
Chẳng trách được Quỳ Mão khi hắn đỏ mặt như vậy, cũng tại Kỳ Thí Phi nói với cái điệu quá đỗi hiển nhiên.
Giờ, hễ nhắc tới tu luyện là tim lại bất giác nhớ tới cái cảm giác khi đó, khiến hắn cảm thấy như đang làm chuyện gì xấu hổ lắm. Trước chỉ có hai người còn đỡ, nhưng giờ lại thêm cả Mậu Thần và Hạ Hạc, còn trắng trợn đuổi người ta đi…Quỳ Mão cảm thấy sau này, mình không thể đối diện với cái người biết mình tơ tưởng tôn thượng là Mậu Thần nữa.
Quỳ Mão nói nhỏ, “Không cần thế đâu tôn thượng. Đợi đến linh mạch ở thâm uyên là thuộc hạ có thể sự giải quyết được vấn đề này, linh mạch ấy được tôn thượng khen nức lời, hẳn không thua kém linh mạch của Ngục Thiên Tông và Ngự Linh Tông là bao.”
Kỳ Thí Phi đưa mắt nhìn hắn rất bình tĩnh, y biết người thanh niên lại nghĩ linh tinh, “Đợi đến đó rồi, ngươi sẽ biết vì sao khi ngươi tu luyện, nhất định phải có ta ở bên.”
Dù hình ảnh cậu chàng Lược Ảnh khi thẹn thùng đáng yêu vô cùng, nhưng trước chuyện chính sự, Kỳ Thí Phi không thể nhân nhượng.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Kỳ Thí Phi liền lên đường ngay, không cho Quỳ Mão có thời gian nghĩ nhiều.
Suốt đường đi, Hạ Hạc vẫn trầm trồ không thôi, dù Mậu Thần cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng gã tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Chí ít thì nhìn vẻ mặt, không ai đoán được rằng gã cũng đang ngạc nhiên, như thể chuyện này cũng chỉ là chuyện thường.
“Ngươi không thấy kỳ quái à?” Hạ Hạc đã truyền âm cho Mậu Thần như thế không biết bao lần, “Quy Nguyên cảnh làm đỉnh lô cho Đại Thừa cảnh còn bị chê là tu vi quá thấp, thế cũng đủ hiểu hai cấp này chênh nhau lớn chừng nào.”
Mậu Thần không thèm để ý, Hạ Hạc vẫn cứ lải nhải, “Hơn nữa, Kỳ Thí Phi còn là tôn thượng, cậu Quỳ Mão kia là thuộc hạ. Thuộc hạ lại đi thải bổ tôn thượng, cái mối quan hệ này….chậc chậc chậc, Ngục Thiên Tông của mấy người cũng kỳ thật đó.”
Mậu Thần không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn hắn.
Hạ Hạc cũng chẳng muốn có xích mích với Mậu Thần. Mậu Thần biết kìm chế hơn Hạ Hạc, đã nói không thèm quan tâm, là suốt mấy ngày đều sẽ không bố thí một ánh mắt, một lời nói cho người nọ.
Ở bên một người chẳng nói chẳng rằng như vậy, Hạ Hạc nghẹn chết mất thôi, xưa giờ hắn không ngờ rằng mình lại có tiềm năng nói nhiều.
“Được rồi, coi như ta nói sai, không phải Ngục Thiên Tông của mấy người, giờ ta cũng đã là một thành viên của Ngục Thiên Tông.” Hạ Hạc sửa miệng rồi đổi đề tài ngay lập tức, “A, đúng rồi. Tới Ngục Thiên Tông rồi, chí ít ta cũng được ngồi vào ghế ma quân đó nhỉ? Phúc lợi của Ngục Thiên Tông thế nào? Có dồi dào như người ta đồn không?”
Tên này đã quên bay quên biến cái lời hứa tự chu cấp ngày trước, dù có phải giả ngu, cũng nhất định phải vòi được phúc lợi.
Chứ nếu hắn vừa phải bán trắng mình, vừa không nhận được thù lao thì đúng là quá thảm.
Trán Mậu Thần lằn lên gân xanh, gã thầm nghiến răng nghiến lại. Biết ngay là không có chuyện món hời từ trên trời rơi xuống mà, coi như là tiếng vo ve bên tai đi, nhịn!
Quỳ Mão quay lại, nhìn đồng nghiệp mình bằng ánh mắt thương hại. Trước đây, hắn không ngờ ra trong những tu sĩ Hóa Thần lại có kẻ lưu manh nhường này, Hạ Hạc đúng là độc nhất vô nhị.
Vượt qua một ngọn núi dưới biển, địa thế bỗng nhiên sụt xuống. Kỳ Thí Phi và ba người khác đứng trong nước, áp lực chung quanh tăng lên nhiều. Quỳ Mão và Mậu Thần cũng phải chật vật mới trụ được trước áp lực này.
Vậy nhưng, có điều đáng mừng ấy là, nơi khe sâu mà phép chiếu sáng không chiếu nổi kia, có luồng linh lực trào ra, trùm lấy cơ thể họ.
“Dưới kia chính là thâm uyên, nơi này linh lực dày đặc, thu hút rất nhiều động vật biển tới cư ngụ, chúng khác biệt hẳn so với những bầy cá bình thường mà chúng ta đã gặp.” Kỳ Thí Phi nói, chủ yếu là để Quỳ Mão và Mậu Thần nghe, còn Hạ Hạc, dù chưa tới thì với người có tu vi như hắn, ắt cũng từng nghe nói về độ nguy hiểm của khu vực này.
“Đúng vậy, mấy con quái vật biển khó nhằn lắm, nhất là còn ở trong nước. Tốc độ của chúng nhanh hơn nhiều so với linh thú trên đất bằng, sức mạnh cũng vô cùng lớn, nếu đã bị nhắm đến thì muốn trốn thoát thôi cũng đã phải trả giá đắt rồi.” Hạ Hạc cười khổ, đưa mắt nhìn ba người trước mắt, “Ta từng có lần bất cẩn rơi vào biển, nếu không nhờ tu vi cao thâm, suýt chút nữa đã không trốn được.”
Hạ Hạc là người có tư cách nói chuyện này nhất. Lần trước hắn bị lừa, đi được nửa đường thì rơi vào vùng biển cạnh thâm uyên, vật lộn với đám quái vật biển hồi lâu mới qua được Đông Độ Châu.
Kỳ Thí Phi gật đầu, “Đúng vậy. Do đó, hai người các ngươi nhất định không được rời khỏi phạm vi bảo vệ của bọn ta.”
Quỳ Mão ngoan ngoãn gật đầu, Mậu Thần liếc Hạ Hạc một cái, rồi cũng đáp lời.
Sau khi dặn dò hai tay mơ, Kỳ Thí Phi liền dẫn đầu, đi về phía khe vực.
Thế giới đen ngòm dưới đáy biển không hẳn là chẳng có chút ánh sáng, đôi khi cũng có mấy loài cá, mấy loài phù du phát sáng, rồi những vệt nấm loang lổ trên đá.
Trong lúc đi tới, bỗng nhiên một giống cá khổng lồ chợt lao đến. Giống cá này lớn gấp mấy lần người, miệng há ra toàn răng nhọn lởm chởm, bốn người họ chẳng đủ cho một phát tợp của nó.
Quỳ Mão hít một hơi sợ hãi. Trước, hắn cũng từng thấy cá voi không lồ, nhưng khổng lồ thế nào thì nó vẫn chỉ là vật phàm, mà con cá này lại quyện thêm sức mạnh của linh lực!
Một sinh vật lớn như thế, cuốn theo luồng linh lực tán loạn cũng đủ khiến một tu sĩ Ngưng Hồn phải chật vật.
Kỳ Thí Phi bình tĩnh giơ tay phóng ra một lá chắn phản đòn. Linh trí của con cá kia không cao, lực lao đến vô cùng lớn, lực lao đến lớn chừng nào thì phản hết vào người nó, khiến sọ cá vỡ tan.
Con cá biển bị đập ngược lại, bụng ngửa lên, từ từ chìm vào rãnh biển.
Mậu Thần nhìn theo thi thể nó, lòng còn hốt hoảng, “Con cá này to thật đấy. Một sinh vật có linh lực lớn nhường vật, chắc là linh thú lớn nhất ở đại thế giới La Viên ấy nhỉ?”
Hạ Hạc cười rộ lên, “Thế đã là gì, chỉ là món khai vị mà thôi!” Giờ hắn mới thấy gã Mậu Thần này cũng thú vị thật, nhìn con cá dài chừng