Sau khi trở về từ khu vực vòi rồng, Quỳ Mão cứ đờ người ra. Tâm trí hắn bồng bềnh như trong mộng, không ngừng nhớ lại, nhấm nháp những chuyện ban nãy.
“Có chuyện gì thế?” Chuyện gì mà khiến ngươi xốn xang như vậy?
Mậu Thần bước tới nhìn Quỳ Mão với vẻ tò mò. Gã đứng ngay trước mặt đây rồi mà người thanh niên còn cười ngơ ngác.
Quỳ Mão giật mình, hắn giật giật khóe môi với vẻ gượng gạo, đáp, “Không có gì…”. Mậu Thần trưng cái vẻ mặt không tin, Quỳ Mão đành phải nói, “Không phải là ta không muốn kể cho ngươi….” Lúc ấy, nghe tôn thượng nói vậy, hắn cho rằng đây là chuyện hạnh phúc nhất trần đời, nhưng giờ bảo phải kể ra thì mất mặt lắm.
Mậu Thần chép miệng, gật đầu, “Ta hiểu rồi, chuyện của ngươi và tôn thượng chứ gì, thế thì không cần kể đâu.” Quan sát suốt dọc đường, hắn tỏ hết rồi, tỏ trước cả cái tên suốt ngày lo này lo nọ như Quỳ Mão đây nữa.
“Nếu tôn thượng đã có ý với ngươi thì ngươi cứ nhận đi. Nhưng đừng đòi những thứ ngài ấy không cho, biết chưa?” Mậu Thần không dằn lòng được, mở miệng khuyên cậu đồng nghiệp của mình.
Trong bụng hắn nghĩ, thân phận, rồi tu vi của hai người này đều có sự chênh lệch quá lớn. Trong cái thế giới mà tu vi quyết định mọi thứ này, nếu thực lực của đôi bên không tương xứng thì khó mà ngang hàng được.
Mậu Thần không biết Quỳ Mão được trùng sinh. Hết thảy những chuyện hắn từng trải qua, khiến mối quan hệ giữa hắn và tôn thượng không đơn thuần là thủ trưởng và thuộc hạ nữa. Việc phá vỡ ranh giới này cũng đơn giản hơn Mậu Thần nghĩ rất nhiều.
Nhưng trước mặt Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão quá tự ti, hắn chỉ biết có sao nhận vậy, chứ không dám đòi hỏi gì. Lời Mậu Thần nói trùng hợp thế nào lại găm trúng cái tâm lý này của Quỳ Mão. Người thanh niên gật đầu với vẻ trịnh trọng.
Quỳ Mão tỉnh táo lại, hỏi, “Hạ Hạc đang làm gì thế?”
Hạ Hạc là con ngựa bất tuân, Mậu Thần là dây cương của hắn. Giờ Mậu Thần ở đây, không có ai canh chừng Hạ Hạc, chẳng biết cái gã đó lại lên cơn gì.
Mậu Thần nhìn Quỳ Mão với vẻ bất đắc dĩ, “Nãy Hạ Hạc và tôn thượng vừa ra ngoài. Ngươi đứng ngơ ra đó bao lâu rồi thế hả!”
Gương mặt lạnh te của Quỳ Mão đơ ra, rồi hắn nhanh chóng lảng sang chuyện khác, “Ta và tôn thượng ngồi trong vùng linh khí ấy bao lâu?”
Lần tu luyện này khác với những lần trước, từ lúc đi vào đến lúc đi ra, Quỳ Mão chẳng có chút khái niệm thời gian nào.
Mậu Thần đáp, “Hai người vào đó hơn ba mươi canh giờ, chừng ba ngày.”
Quỳ Mão gật đầu.
Mậu Thần chần chừ một chút, hỏi, “Ma chủng của ngươi đâu?”
Ma chủng của Quỳ Mão, một cái tự phát nổ, một cái thì bị tôn thượng bóp nát. Nguyên nhân khiến hai viên ma chủng bị phá hủy vô cùng phức tạp, không thể nói rõ với Mậu Thần ngay được.
“Hỏng rồi.” Quỳ Mão nói giản lược đi.
Mậu Thần nhíu mày. Ma chủng là một bảo vật vô cùng quan trọng. Đối với chúng Lược Ảnh, nó còn hơn cả sinh mệnh của mình. Thứ ấy cứng vô cùng, trừ phi là tự nổ, không thì cũng phải tu sĩ Hóa Thần trở lên mới phá được.
Xem chừng đi cùng tôn thượng thế này, Quỳ Mão đã trải qua nhiều hiểm quy.
“Vậy chân nguyên hiện giờ của ngươi được cái gì cung cấp?”.
Quỳ Mão nhìn Mậu Thần, đáp, “Tôn thượng ban cho ta một viên Phục Sinh Đan, ăn vào sẽ trùng tố thể chất tu chân, ta có thể tu luyện.”
Trên đường đi, Kỳ Thí Phi từng truyền âm bảo người thanh niên lựa thời cơ kể về Phục Sinh Đan cho Mậu Thần.
Dù Lược Ảnh đều là những kẻ trung thành, đáng để tin tưởng. Nhưng có Hạ Hạc ở đây, ai biết chừng sẽ xảy ra biến cố gì. Vậy nên, để cam đoan cái lòng trung thành ấy, Phục Sinh Đan chính là một mồi dụ ngon lành.
“Phục Sinh Đan giúp những kẻ như chúng ta có thể tu luyện sao?!” Mậu Thân la lên hoảng hốt.
“Đúng thế. Ta chẳng phải là ví dụ đây sao? Hơn nữa, với cảnh giới sẵn có mà ma chủng đưa cho, sau khi cải tạo, chúng ta sẽ có thể chất của tu sĩ Quy Nguyên luôn, cũng sớm tu lên Quy Nguyên hơn tu sĩ bình thường. Việc tấn chức sau này cũng không khác những tu sĩ khác, cũng cần thể ngộ và đột phá.”
Lòng Mậu Thần trào lên sóng cuộn biển gầm, hiệu quả của Phục Sinh Đan nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Mậu Thần thành Lược Ảnh Vệ sớm hơn Quỳ Mão. Gã đã cặm cụi phụng sự Ngục Thiên Tông hơn hai trăm năm, còn phải tích thêm chút công huân nữa mới đủ để đổi một viên Đoạt Thiên Đan.
Tại đại thế giới La Viên này, không ai không muốn làm tu sĩ. Lược Ảnh Vệ được hưởng qua trải nghiệm về sức mạnh, đương nhiên cũng muốn được mạnh hơn, sống lâu hơn.
Không nằm ngoài dự đoán, Phục Sinh Đan quả nhiên khiến Mậu Thần khao khát.
Mà cái kẻ đã dự tính hết thảy – Kỳ Thí Phi, thì đang rời khỏi khu vực vòi rồng cùng Hạ Hạc, di chuyển về nơi những cột linh khí không va chạm mạnh vào nhau.
Ra khỏi vùng trung tâm, địa hình khúc khuỷu chặn bớt luồng linh khí tàn bạo, vậy nên, lẩn giữa những khe vách, hang động có vô vàn sinh vật biển. Khu vực này gần như là tập hợp toàn bộ những giống loài sống dưới biển. Đám sinh vật này thuộc cùng một hải vực, nhưng chẳng hề thân thiện với nhau.
Chúng