Mấy kẻ này không chỉ hầm canh, nướng thịt mà còn chiên, còn xào!
Hương thơm ngào ngạt cứ lượn lờ trước chóp mũi của hai tên đệ tử. Họ liếc mắt nhìn nhau một cái, đôi bên đều căm giận đám người kia.
Dưới góc nhìn của họ, Bạch Dương Phàm liên tục gắp thức ăn cho một kẻ trong số đó, thậm chí còn tỏ ra không vừa ý vì tay nghề chế biến không ổn, lần sau kiếm được đầu bếp giỏi nấu cho thì còn ngon nữa.
Tên phụ trách nấu nướng xin lỗi lia lịa, nói rằng tại tay nghề của mình tệ quá nên hỏng mấy nguyên liệu ngon.
Bạch Dương Phàm có vẻ đang cao hứng, y bảo người nọ lấy bầu rượu ra, rót cho mỗi người một chén.
“Sư huynh, uống thế này có ổn không? Chúng ta có hai tên tù binh mà, phải có người tỉnh táo mà trông coi chứ.”
“Sợ gì, sư tôn của chúng cũng chẳng phải đối thủ của Bạch sư huynh. Cứ yên tâm đi. Hai kẻ đó bị ta trói chặt rồi, không thoát được.”
Bạch Dương Phầm cầm chén rượu uống rất hào sảng, “Không sao, cứ uống đi, lát ta sẽ khoanh chúng vào cấm chế, không chạy nổi đâu. Rượu này chính là Hà Tiên Nhưỡng của quần đảo Thư Liên, vô cùng hiếm có. Thịt thơm rượu ngon, kết hợp với nhau mới càng tuyệt diệu. Chẳng mấy khi được dịp thế này, hai vị sư đệ cứ cùng ta say sưa một phen!”
“Được!”
Ba kẻ nọ vừa ăn vừa uống, mãi tới khi trăng treo ngọn cây, đống lửa lụi tàn, mọi bầu rượu đều rỗng tuếch. Cả đám ai nấy cũng đều ngất ngây, Bạch Dương Phàm thậm chí còn quên không vẽ cấm chế.
Hai vị sư huynh đệ kia lần tới bên tảng đá lớn, mài cọ rất lâu mới cứa đứt được sợi dây thừng to đến phát bực.
“Đệ phải giết chúng để báo thù cho sư tôn!” Vị sư đệ căm giận nhìn ba kẻ ngủ gục vì men say.
“Không được, giờ chúng chỉ hơi chếch choáng thôi, chưa gục hẳn. Chân nguyên của chúng ta đã bị khóa lại, nếu xông lên sẽ chết bởi đòn phản kích của chúng. Sư đệ nghe tai nói, hãy tạm nhẫn nhịn, phải nhịn để thoát thân mà về bẩm báo với chưởng môn chuyện Bạch Dương Phàm giết lão tổ, xin ngài ấy định đoạt. Không thể khiến lão tổ chết oan ức thế được!”
“Đúng, phải nói chuyện này cho chưởng môn. Phải khiến lão già Chu Bích kia dập đầu tạ tội!” Sư đệ gầm gừ đều hận thù.
“Đệ nói nhỏ thôi.” Sư huynh nhìn ba kẻ thoáng cựa mình vì tiếng động ban nãy, vội kéo sư đệ né sang một bên.
Một lát sau, thấy không có động tĩnh gì, sư huynh mới nương vào màn đêm để dắt sư đệ chạy trốn. Đến chừng tờ mờ sáng, chân nguyên của cả hai mới có thể sử dụng, họ bèn vội vàng dùng pháp thuật để lao về sơn môn.
Khi hai kẻ nọ đi được vài dặm, thì Kỳ Thí Phi cũng ngẩng đầu lên.
Nhóm bọn họ đúng là ăn thật, cũng uống thật. Uống Hà Tiên Nhưỡng lấy từ tửu lâu mà bọn họ dừng lại ăn cơm khi ở quần đảo Thư liên.
Mậu Thần không trụ được, uống một chén đã gục; Quỳ Mão uống rất nhiều nên cũng ngây ngất; chỉ có Kỳ Thí Phi giả vờ.
Y đứng dậy, dùng thần niệm để theo dõi hai kẻ vừa chạy trốn kia. Theo được nửa đường thì thấy Hạ Hạc xuất hiện sau khi ăn xong thần hồn. Ma tôn đại nhân bèn truyền âm, bảo hắn theo sát hai kẻ này rồi rút thần niệm về.
Đêm càng lúc càng sâu, hơi lạnh dần nhuộm xuống quần áo của ba người. Dù họ đều có chân nguyên hộ thể, không sợ bị cảm, nhưng vẫn có thể cảm thấy khó chịu.
Kỳ Thí Phi nhìn Mậu Thần say quắc cần câu, phất tay một cái để xua đi hơi lạnh bám vào gã, kéo gã tới khu cỏ mềm rồi buông đó chẳng quan tâm.
Với Quỳ Mão thì đương nhiên y sẽ không qua quýt như vậy. Tầm mắt của ma tôn đại nhân hướng về phía cậu chàng Lược Ảnh. Quỳ Mão mơ màng, cố tỉnh táo để không thiếp đi, hắn ráng nâng hai mí mắt lên, hai mắt vừa nhắm lại đã giật mình mở tròn ra, nom đáng yêu cực.
Kỳ Thí Phi không kiềm lòng được, nở ra một nụ cười. Y nhẹ nhàng đặt lên môi Quỳ Mão một nụ hôn.
Cậu chàng Lược Ảnh ngay lập tức mở choàng mắt, đôi mắt lờ đờ nhìn Kỳ Thí Phi, sau khi nhận ra người trước mặt là tôn thượng, hắn lại từ từ nhắm lại.
Trái tim Kỳ Thí Phi mềm nhũn, y chỉ hận không thể ôm ghì lấy Quỳ Mão rồi hôn nồng nhiệt. Tiếc rằng bây giờ cậu chàng đang say, không còn tỉnh táo. Y không thích hưởng thụ một mình, y thích hôn lúc người thanh niên còn tỉnh, để hắn có thể đáp lại mình.
Kỳ Thí Phi ôm chặt Quỳ Mão vào lòng. Bỗng, cậu chàng Lược Ảnh giãy giụa đòi thoát ra. Kỳ Thí Phi ghì lại, “Ngươi định làm gì?”
Quỳ Mão tựa vào lòng Kỳ Thí Phi, tìm mọi cách để rời đi. Kỳ Thí Phi siết lấy eo hắn. Quỳ Mão không nhận ra, thành thử, giãy thế nào cũng không thoát ra nổi.
Giãy mệt, Quỳ Mão lả vào lòng Kỳ Thí Phi thở hổn hển, miệng nói mơ màng, “Thuộc hạ uống rượu, người hôi lắm. Lỡ như xộc mùi vào tôn thượng, tôn thượng ghét thì biết sao giờ?”
Kỳ Thí Phi dở khóc dở cười, say