Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 87 - chương 80.2


trước sau

Thương Lam nhìn lợi thế trên bàn mà bị thua, bóp lấy ngón tay của mình, trên mặt đều là áy náy:

"Mình không cố ý."

"Ôi mẹ nó đó là một tháng cơm trưa của mình..." Trình Anh ngồi xổm xuống ôm đầu khóc nức nở, xong hết rồi, lúc này mới đầu tháng...

Thật ra cuộc sống tập huấn rất thoải mái, đúng như Trình Anh nói với mình lúc trước, đây là biệt thự của hiệu trưởng nằm ở ngoại ô thành phố, đã rất nhiều năm không có người ở, cả tòa nhà nhìn rất cũ kỹ, ngay cả trong phòng khách tầng một giấu rất nhiều mạng nhện và vết nứt.

Đương nhiên nhiệm vụ quét dọn giao cho Thương Lam và mấy người tình nguyện, ngoài cô ra còn có hai người đàn ông năm thứ hai, một sinh viên nữ và một người học trưởng năm thứ ba.

Tất cả mọi người cũng đã lớn nói rất dẻo miệng, vừa mới mấy phút đã hòa thuận, Thương Lam thì biết rõ tên mấy người này rồi, mà trong đó dường như tên Lục học trưởng kia có ấn tượng tốt với cô, vừa xuống xe thì dính vào bên cạnh cô, lúc người tình nguyện làm tổng vệ sinh đồng thời giúp đỡ cô cầm cái này cầm cái nọ, đúng lúc nhóm Trình Anh đi tập huấn phía sau núi, bây giờ ngay cả một chỗ ẩn núp cô cũng không có, cả một buổi chiều chỉ có thể lấy một khuôn mặt tươi cười ứng phó với người học trưởng nhiệt tình này.

Thật vất vả làm xong việc trong tay, Thương Lam thừa dịp học trưởng không ở đây thì lên đường đi về phía dòng suối nhỏ, ánh sáng mặt trời màu cam chiếu trên mặt khe suối, vài chiếc lá cây xanh biếc theo nguồn nước trôi xuống dưới, tiếng chim chóc ríu rít bên tai, cô không nhịn được nhắm mắt lại nhẹ nhàng ngửi một mùi hương cỏ xanh trong không khí, nơi đây không có Triển Mộ, không có Thương Hồng, không có Thương Trung Tín...

Con cá bơi vui sướng trong nước, dường như sau buổi trưa ngoại ô thành phố ấm áp hơn thành phố rất nhiều, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, Thương Lam đặt mông ngồi dưới đất thở dài thoải mái, ở chỗ này không có ai biết cô, cô không cần đội lên thân phận cô cả nhà họ Thương, mọi chuyện thận trọng, rất sợ quên miệng lưỡi người đời.

Thương Lam ngồi một lúc, nhìn con cá xoay tự do trong nước, do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay vào trong nước, ở chỗ này cô không cần gìn giữ quy cách thục nữ gì đó, càng không cần luôn luôn hiện lên vẻ mặt giả dối mỉm cười khách khí, ở nơi này cô không phải là cô chủ, cô là Thương Lam, chỉ là Thương Lam!

Dưới ánh mặt trời cô gái trẻ im lặng ngồi bên cạnh khe suối, bên tai truyền đến tiếng nước chảy ào ào, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ
nhắn in hai cái núm đồng tiền rất sâu, yên lặng như một tinh linh rung động lòng người.

Bàn tay nhỏ bé sờ lên vảy lưng bóng loáng của con cá, "Hì hì" một tiếng, con cá nhỏ sợ bị chạm nhanh chóng bơi đi, mà trên bờ Thương Lam cũng sợ hãi rút tay về, cô nhìn tiếng động trong nước một lúc lâu, đột nhiên tính ham chơi nổi lên, vén ống quần, chân trắng như tuyết đã bước vào trong suối nước, đuổi theo mấy đuôi con cá sống, cười ngây thơ.

Ai nghĩ, một tiếng "rắc rắc" phá vỡ sự yên lặng sau buổi trưa.

Động tác Thương Lam cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng biến mất, cô khiếp sợ quay đầu, chống lại một đôi mắt dịu dàng.

"Hù em sao? Xin lỗi, anh không có ác ý."

Cúi đầu, giọng nói bí ẩn từ phía sau vừa truyền đến, Thương Lam nắm vạt áo của mình thật chặt, đột nhiên căng thẳng vì sự xuất hiện của một người đàn ông.

Người đàn ông lớn khoảng trên dưới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, áo khoác ngoài màu xám đậm, bụi bẩn khoác ở trên người lại không che được thân hình gầy gò của anh ta, thoạt nhìn một mét tám không cao hơn Triển Mộ, nhưng lại thiếu khí chất sắc bén của Triển Mộ, thay vào đó là một khí chất dịu dàng nho nhã.

Gương mặt anh ta cười vui vẻ như gió xuân.

"Em tên là gì?"

Gió mát lướt nhẹ thổi qua, kèm theo mùi xạ hương độc nhất trên người đàn ông, trên mặt khe suối phản chiếu cái bóng của mình, cô không biết anh từ một nơi bí mật gần đó nhìn bao lâu, nhìn chằm chằm cameras trong tay anh ta, trên mặt Thương Lam hiện lên hai vệt đỏ ửng, cầm lấy vạt áo không kìm nổi mà phải lùi lại.

Ai biết trượt chân một cái, "Phù phù" một tiếng cả người ngã ngửa ra sau, rơi vào trong nước.

Nước không sâu chỉ đến đầu gối, nhưng cô bị bọt nước văng lên ướt dầm dề, vài sợi tóc nghịch ngợm dán lên gò má trên mặt, đối lập quần áo chỉnh tề trên bờ, mặc dù ăn mặc tùy ý nhưng lại rất có hương vị ấm áp, Ôn Dĩ Thâm nhìn cả người cô nhếch nhác chẳng ra sao.

Thương Lam vừa để lại ấn tượng xấu với người trên bờ, lập tức chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận phía dưới không sinh ra một cái hố, chôn cô luôn càng tốt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện