Động tác gọn gàng không thừa không thiếu, Dương Hy khẽ nhếch môi.
Để chúng biết được việc đã xảy ra chắc phải qua một giờ đồng hồ.
Bầu trời đầy sao dẫn đường cho cậu, làn gió mát lạnh tạo điều kiện thuận lợi cho cậu.
Chính xác...
...!Vào đầu.
"Tên cuối cùng." Gương mặt thiếu niên mười bảy tuổi mang nét cười quỷ dị, đôi mắt sáng rực của loài thú săn mồi, từ từ gặm nhấm thành quả.
"Đoàng!" Viên đạn xuyên thủng không khí, với tốc độ lợi hại tiến thẳng đến vị trí của cậu.
"Cái đệt..." Dương Hy nhăn mặt.
Bị phát hiện rồi.
Dương Hy lẩn trốn phía sau góc khuất lan can, vừa rồi không phải cậu nhanh mắt thì thứ sắt vụn kia đã chạy thẳng vào não cậu rồi.
Trần Phàm.
Chú nợ tôi hai phát đạn đấy.
"Biết thì sao hả?" Cậu dùng răng xé rách y phục của mình băng lại vết thương.
Sau đó tiếp tục nạp đạn vào, lần này cậu nhắm thẳng vào tim của gã sát thủ.
Một tiếng động không quá lớn phát ra, theo sau là một trận động tĩnh dưới lầu.
Ngửi được mùi không ổn, Dương Hy chạy nhanh đến cửa sân thượng đi xuống lầu.
Tình cảnh phía dưới như cậu nghĩ.
Vô cùng hỗn loạn.
Và...
Một tên đàn ông mặt mũi có chút quen mắt, tay cầm khẩu súng ngắn...!đặt ngay đầu Lâm Nhất.
Lâm Nhất không hề luống cuống hay sợ hãi, hắn chỉ như không thấy gã đàn ông mà từ từ thưởng thức trà.
Đôi con ngươi Dương Hy dần trở nên điên cuồng, cậu không chạy xuống dưới.
Chỉ đơn giản nâng món đồ trên tay lên.
"Cậu thử xem."
Dương Hy kinh hách, quay người lại.
"...Bạch Nhĩ?" Cậu nhíu mày, khó tin hỏi: "Đến đây làm gì?"
"Tôi cũng được mời." Gã đưa lên tấm thiệp mời của buổi triển lãm: "Không bằng, tôi với cậu cùng so tài đi?"
"Ông đây không rảnh chơi cùng."
"A, theo tôi thấy...!Lâm tổng nhà cậu hình như cũng không quan tâm lắm tới việc món đồ chơi kia đang đặt ở đâu...!Nhưng mà, không có nghĩa là hắn sẽ không mất mạng."
"Mày!" Dương Hy định nhào tới đã bị nụ cười của gã làm cho tức chết.
"Tự tôi có thể giải quyết." Dương Hy nâng tay, một viên đạn trượt ra ngoài.
《Mục tiêu bị hạ》
Bạch Nhĩ đứng cạnh bên quan sát, sau mỗi lần Dương Hy ra tay, tai nghe không dây của cậu đều chớp sáng một cái.
Gã không rõ tai nghe truyền âm thanh đến từ đâu nhưng hắn lại biết...!Tai nghe này đang nói cho cậu cái gì.
Chỉ là, người đầu bên kia...!Ai nhỉ?
Đối với cậu, việc giết người này hệt như một trò chơi đánh quái thông thường, hoặc là một trò chơi ngắm bắn bình thường.
Không có ý nghĩa, không có sợ hãi, không có hoảng loạn.
Chỉ là một trò chơi mà thôi.
...
Dưới sảnh liên tiếp các trận kinh thiên động phách, từng tiếng súng vang lên tạo nên một hiện trường hết mức náo loạn.
Người ta cũng để ý đến vị trí của cậu nhưng không rảnh để thắc mắc.
Các tổ chức bang phái không tiện hành động đều rút lui, tên vừa rồi đe dọa đến Lâm Nhất cũng đã bị cậu xử lý.
Nhưng mà, đơn giản vậy cũng nói làm gì...
"Trần Phàm, cái tên khốn này!"
"Biến mất rồi." Bạch Nhĩ giọng nhẹ tênh bồi thêm một câu.
Dương Hy chạy xuống lầu, người đầu tiên cậu tìm không phải Nguyên Khánh.
Mà là, anh.
"Lâm Nhất, Lâm Nhất!"
"Xem em lại làm cái gì đây?" Lâm Nhất đứng dậy từ bàn tiệc, đến gần cậu.
Lúc nãy Dương Hy liên tiếp ngắm bắn nhưng Lâm Nhất vẫn hoàn toàn không nhúc nhích, hắn vẫn ngồi yên tại chỗ mà uống trà của hắn.
Bởi vì, hắn biết.
Những viên đạn kia sẽ không bao giờ chạm đến hắn.
"Bị thương?" Lâm Nhất nhíu mày, không nói hai lời bế cậu lên kiểu công chúa.
Một đường tiến ra ngoài.
"Anh làm gì vậy?"
Hắn không đáp chỉ lẳng lặng rời khỏi nơi đó.
"Anh thả em xuống đi! Khó coi chết được!"
"Yên lặng."
Dương Hy: "...Vâng."
Hắn đặt cậu vào xe, đứng lên có chút lảo đảo.
Châu Minh lại gần toan muốn đỡ hắn tức thì bị ngăn lại: "Không cần."
Lâm Nhất ngồi vào trong xe, mở đèn xe lên rồi lại gần xem vết thương của cậu.
Cảnh tượng trước mắt liền khiến hắn hít thở không thông.
"Phải đến bệnh viện lấy viên đạn ra thôi." Cậu xuýt xoa: "Lâm tổng, làm phiền rồi." Nhưng vẫn không quên cười một cái lơ đễnh.
Lâm Nhất không nói gì, nhưng Châu Minh lại luyện ra được kĩ năng, rất nhanh nhẹn mà lái xe đến thẳng bệnh viện cao cấp nhất trực thuộc Lâm gia.
...
"Lâm tổng, vết thương quá sâu.
Nếu ngài không đưa cậu ấy đến kịp lúc thì...!Nguy cơ phế bỏ cánh tay là rất lớn." Vị bác sĩ trung niên thật thà khai báo.
Nhìn lên sắc mặt hắn thì hết hồn.
Hắn bảo ông phải nói thật, ông nói thật thì sao mặt lại tái xanh thế kia?
Ông không bị mất việc đó chứ?
Không không.
Mất việc là chuyện nhỏ, ai mà không biết Lâm tổng đại nhân này sủng ái tiểu tử kia thế nào? Không chừng ông sẽ bị làm cho thê thảm đến không tưởng tượng nổi!
"Tiểu Nhất." Diệp Kiểu hốt hoảng đi tới.
Số bà cũng thật khổ, hai đứa mang danh con bà suốt ngày nghịch ngợm cái loại đồ chơi nguy hiểm