"Là Châu Minh!" Dương Hy bóp cò, viên đạn sượt qua làm cho chiếc mặt nạ bị gãy làm đôi rơi khỏi gương mặt gã nọ.
Phía sau lớp mặt nạ, Châu Minh bàng hoàng nhìn về phía viên đạn vừa rồi nhắm đến, buột miệng chửi thề một tiếng.
Hiện tại y phải đối chọi với hai tên cảnh sát và cả tay súng cừ khôi, Dương Hy.
Đáng ra kế hoạch của y đã thành công rồi, chỉ tại thằng khốn đó phá hoại.
Kế hoạch của Châu Minh, chính là tự kết liễu cùng người yêu.
Tại sao? Thằng khốn vô tâm đó có thể, còn y thì không?
Châu Minh cắn răng, không cam tâm mình thất bại như vậy.
Liên tục nổ súng về phía hai tên cảnh sát.
...
Châu Minh vào Lâm thị một quãng thời gian không lâu, cũng không dài nhưng trong quãng thời gian đó, y đã có cơ hội chứng kiến hết thảy.
Y vô tình đem tâm can của bản thân dâng lên cho Lâm Nhất.
Những lúc hắn đau khổ nhất, là có y ở bên.
Y đã tận mắt nhìn thấy sự vô tâm đáng sợ của Dương Hy.
Chính cậu! Là cậu đã biến hắn ra nông nỗi này.
Y biết bản thân sẽ mãi mãi không được Lâm Nhất tiếp nhận, sẽ không bao giờ chiếm được trái tim chỉ hướng về duy nhất một người.
Trong lòng của hắn, dù cho Dương Hy có đối xử với hắn tệ hại đến mức nào.
Lâm Nhất cũng sẽ chỉ chịu đựng.
Hắn chịu được nhưng y thì không!
Vì cái gì lại bán mạng vô ích cho một kẻ như thế?
Châu Minh căm phẫn tột cùng, luôn chờ đợi một thời cơ để kết thúc nỗi mong nhớ đau thương này.
Từng ngày y đều phải tỏ ra tự nhiên nhất trước mặt hắn, nhưng không ai biết rằng y đã phải trải qua sự dằn xéo đau đớn thế nào phía sau nụ cười xem như là tự nhiên đó.
Không ngờ, thằng nhóc khốn khiếp cứ vậy mà phá hủy đi kết cục mong đợi của y.
"Chết đi!" Châu Minh nhắm bắn liên tục hai phát vào hai tên cảnh sát.
Chuẩn đến bất ngờ.
Giờ đây, còn sót lại chỉ là Châu Minh và hai tên sát thủ cùng Dương Hy và Lâm Nhất đứng ở tầng hai.
Trong khung cảnh tối đen như mực, giọng Châu Minh vang lên run run: "Lâm Nhất...!Tôi không phục."
"Tại sao? Tại sao cậu ta có cậu, còn tôi thì không?"
Dương Hy bất ngờ với người đứng sau phát đạn năm đó, vậy lại là người thân cận nhất của họ.
"Cậu nói gì vậy? Châu Minh, cậu có biết bản thân đang làm gì không?" Lâm Nhất nghiêm giọng hỏi.
Tất nhiên là hắn cũng không ngờ đến kết quả này.
Thật sự là Dương Hy không hề bịa chuyện để chọc hắn.
"Tôi biết chứ? Vì tôi biết nên tôi mới đứng đây." Hai hàng nước mắt y kiềm chế không được trào ra, trong tiếng nghẹn ngào: "Cậu có biết, tôi yêu cậu...!như thế nào hay không?"
"Tôi ở bên cậu, chia sẻ với cậu...!Nhưng Lâm Nhất à, cậu tàn nhẫn lắm..." Châu Minh bật cười, tiếng cười hòa chung với nước mắt: "Vậy mà cậu chỉ nhớ về một mình nó!"
"Bây giờ, nó còn muốn phá đám tôi chết với cậu! Cậu nói xem có đáng chết hay không?"
Dương Hy nghiến răng, toan bóp cò thì bị Lâm Nhất ngăn lại: "Châu Minh, quay lại.
Cậu bỏ súng xuống đi."
Châu Minh bật cười tự giễu: "Cậu tưởng tôi bị ngu