Cuối cùng An tổng vẫn là bỏ của chạy lấy người trong cái nhìn đầy kì lạ của những người xung quanh.
“Ể, An tổng, ngài đi đâu vậy?”
“A ha… Chủ tịch có việc gấp nên không thể ở lại được.
Mọi người cứ làm tiếp đi.”
Cuối cùng vẫn là Trương Tuệ thư kí thần thông quảng đại đứng ra giải vây dùm.
Chủ tịch ngài cũng thật là.
Từng tuổi này rồi còn bị một đứa con trai nhỏ hơn mình mười tuổi trêu đến bỏ chạy là sao?!
An Kính chạy về phòng làm việc, đóng cửa cái Rầm thật mạnh khiến cho tất cả mọi người giật mình.
Đồng thời hắn còn dặn thư kí không cho ai làm phiền nữa.
Lúc này, mặt mũi tai của An Kính đã đỏ bừng, nếu nhìn kĩ còn thấy da gà nổi lên vì ngượng ngùng quá mức nữa.
Thân là một ông chú già có nhiều tình nhân, nhưng trước giờ An Kính luôn là người chủ động tấn công hoặc là nhờ thư kí Trương sàng lọc, đem lên giường.
Một hai đêm sau đó đuổi đi.
Trước giờ, chưa có một thằng con trai nào dám chủ động gần gũi với An Kính như thế.
Lâm Tô Tô, tên đó đúng là điếc không sợ súng thật.
Trương Tuệ cũng đang định tạm biệt mọi người ở studio đi lên thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn của chủ tịch.
“Mấy tấm ảnh đó nhớ gửi cho tôi để tôi THẨM ĐỊNH.”
Ồ quao, đến mấy tấm ảnh đó là mấy tấm ảnh gì mà cũng có gan đòi để “THẨM ĐỊNH” sao.
Thư kí Trương cảm thấy ông chủ nhà mình càng ngày càng khó hiểu.
...***...
Kể từ hôm chụp ảnh đó, Lâm Tô Tô cảm thấy dường như chủ tịch đang né tránh mình.
Tín hiệu cực kì rõ ràng chứ không phải do cậu bổ não đâu.
Chẳng hạn như trước kia, cậu sẽ là người pha cà phê hay đánh máy giúp hắn nhưng bây giờ An Kính lại cố tình phân phó người khác làm thay.
Lâm Tô Tô chọc chọc cây bút bi vào tờ giấy đến nát bét, trong lòng âm thầm lôi mười tám đời tổ tông của An Kính ra chửi.
Chắc chắn tên đó đang âm mưu khiến cậu “thất nghiệp lạnh” , cố ý không giao việc làm cậu nản lòng thoái chí mà bỏ việc đây mà.
Quả nhiên là tên lòng dạ nham hiểm, ăn cháo đá bát.
Đã mượn tai của người ta rồi mà không nói một lời cảm ơn cũng không cho tiền công.
Thứ người ác độc, không có chút tình cảm nào.
Cầu trời cho tên này ế đến già, có chó nó mới thèm lấy.
Đâm nè… đâm nè… đâm nè….
Trong phòng chủ tịch, An Kính đang nghe báo cáo thì cảm thấy cơ thể khó chịu đủ đường, hắn nhích tới nhích lui.
“Chủ tịch à, ngài khó chịu đúng không?”
Thư kí Trương tốt bụng lên tiếng hỏi.
“Ừm… không sao đâu.
Cậu cứ tiếp tục báo cáo.”
“Ý tôi không phải vậy.
Tôi chỉ muốn nói là nếu ngài và cậu Lâm cãi nhau thì hai người nên lam lành đi.
Cậu ấy đã chọc nát hơn 10 tờ giấy mấy ngày đây rồi đó.”
“Khuzz khụ…..”
An Kính uống cà phê mà không nuốt nổi, còn ho sặc sụa.
“Cậu ta làm sao vậy?”
“Cậu ấy nghĩ ngài cố ý không phân việc làm cho cậu ấy, khiến cậu ấy chủ động nghỉ việc.
Nói chung là bây giờ trong công ty ai ghét ngài nhất thì chính là Lâm Tô Tô a.”
Mặc dù Lâm Tô Tô không nói ra nhưng từ thái độ của cậu mọi người đều đoán ra cả.
Chữ cứ như dán trên mặt từng dòng từng dòng oán hận vậy.
Riết nguyên phòng thư kí oán khí đầy trời.
Lâm Tô Tô thì cái mặt bí xị tựa như bị dựt hụi, chủ tịch thì suốt ngày cắm mặt bào màn hình máy tính như cao tăng không màn