“Tất nhiên là tôi biết em ấy dị ứng phấn hoa.
Nhưng mà, chủ tịch An thường ngày công việc bận bịu mà dạo này cũng rảnh có thời gian đi ăn tối với nhân viên cấp dưới nhỉ?”
Trương Tất Phong thấy không khí có chút ngượng ngùng liền lên tiếng bào chữa.
Trong giọng điệu cũng có chút chua lè chua loét, thể hiện bản thân cực kì ghen tị với An Kính.
Lâm Tô Tô bĩu môi.
Tên này diễn hề cho ai xem cơ chứ.
Chẳng lẽ với chút kĩ năng kém cỏi đó của hắn mà có thể khiến cậu xao lòng hay sao.
Lâm Tô Tô càng nhìn mặt đôi nam nữ này thì kí ức kiếp trước càng như thác lũ ùa về.
Bàn tay trái cầm nĩa của cậu đã run dữ dội, tay còn lại ở dưới khăn bàn thì bấu chặt lên đùi để cố gắng trấn an bản thân không được manh động.
Nhưng có vẻ không hiệu quả lắm thì phải.
“Thư kí Lâm, miếng cá này bạn cậu nấu rất ngon.
Chiên vàng giòn, thịt lại dai ngon.
Nếm thử đi.”
Những tưởng bản thân sắp kiềm chế không nổi mà đấm cho Trương Tất Phong một trận, ai ngờ chỉ một miếng cá đã có thể đánh tỉnh cậu từ trong cơn mê giận quá mất khôn.
“Cảm ơn chủ tịch.
Đồ ăn của A Hoài nấu tất nhiên là ngon rồi.
Anh cũng ăn đi ạ.”
Lâm Tô Tô rất tự nhiên mà cho miếng cá chiên vào mồm.
Cậu còn rất tri kỉ mà gắp một mớ rau cho chủ tịch nhà mình nữa.
Trương Tất Phong và Lâm Diên Vĩ đứng đó như trời trồng mà không ai đáp lời nên cuối cùng xấu hổ mà tự tìm một bàn trống ngồi.
Vương Hoài từ trong cửa kính nhà bếp nhìn ra.
Tình hình bên ngoài dịu nhanh hơn cậu tưởng.
Chủ tịch An kia có vẻ nắm bắt tâm lý người khác rất giỏi, rất nhanh đã nắm được tâm lý của Tô Tô và nhanh chóng vuốt ve cậu như vuốt ve một con mèo rồi.
Vị chủ tịch này có ý với Tô Tô sao? Tuy từ đầu buổi đến giờ không nói nhiều cũng không có động chạm tay chân nhưng qua những hành động cử chỉ đều thể hiện rõ sự quan tâm a.
Người như thế này còn khó nắm bắt hơn tên họ Trương kia nhiều.
Đúng là An Kính có thể nhìn thấy hận ý ngút trời của Lâm Tô Tô đối với hai người kia thông qua ánh mắt của cậu.
Anh cũng có chút tò mò.
Tại sao chỉ đơn giản là chia tay người yêu lại có thể hận đến như vậy?
Lâm Tô Tô vốn là kiểu người hay cười, nụ cười của cậu như ánh nắng mặt trời vậy.
Thế nhưng lần nào tên Trương Tất Phong kia xuất hiện là cứ như mây đen kéo đến che đi ánh nắng vậy.
Điều đó khiến An Kính cực kì khó chịu.
Hắn không thích trên gương mặt của Lâm Tô Tô xuất hiện những dấu vết buồn bã.
Hắn thích nhìn nụ cười của cậu.
Lâm Tô Tô nào biết suy nghĩ của chủ tịch ra sao.
Cậu không muốn bỏ dỡ mấy món ngon do bạn mình làm ra nên cố hết sức chiến đấu.
Cậu tưởng tượng miếng cá miếng thịt là khuôn mặt của những kẻ mình ghét, sau đó nhai nuốt ngấu nghiến.
Bộ dáng ưa thích, hí ha hí hửng không thôi.
Tui ăn nè.
Ăn hết nè.
Ăn đầu của các người luôn.
Để xem các người còn dám đến tìm tui hông.
Lâm Tô Tô ngoàm cho một miếng.
Thức ăn trong miệng khiến khoang miệng căng phồng lên hệt một con hamster nho nhỏ đang cố giấu thức ăn vậy.
An Kính mặc dù làm ra vẻ chăm chú vào đĩa thức ăn như để đánh giá nhưng thật ra tâm trí đã bay đến chỗ Lâm Tô Tô rồi.
Hắn hoàn toàn không nếm ra miếng bò có vị gì, chỉ để ý đến