Nhìn ly socola nóng trên bàn, hơi khói còn hơi bốc lên, Lâm Tô Tô thấy cảm động ngay tắp lự.
Thật ra sáng nay đúng là cậu có chút mệt mệt trong người, nhưng cảm thấy không quá nghiêm trọng cho nên mới đi làm.
Khi đến công ty, cậu cũng cố gắng không thể hiện ra, ai ngờ sếp tổng lại tri kỉ như vậy.
Nhấp một ngụm socola, Lâm Tô Tô thoả mãn thở phào.
Thật ngon… thật thích…
Thấy biểu cảm như chú mèo con của con, An Kính trong lòng cực kì thoả mãn.
Quả nhiên là vẫn còn nhỏ, mới có một ly socola đã hạnh phúc như thế rồi.
Anh liếc nhìn qua Trương Tất Phong đang tức giận mà không thể nói gì.
Nhìn vẻ mặt tái mét như gan heo của hắn, An Kính dâng trào sự thành công.
Muốn ở công ty của hắn giật Spotlight của hắn, đâu dễ thế.
Trương Tất Phong trăm tính vạn tính cũng không ngờ được rằng kế hoạch của mình lại bị An tổng làm kì đà cản mũi.
Người này tất nhiên hắn đối phó không được, cho nên chỉ có thể cười gượng nói mấy câu khách sáo.
“An tổng chăm sóc nhân viên quá.
Không hổ danh là người sếp trong giới mà.”
“Tất nhiên phải là người sếp rốt rồi.
Tôi không chỉ tốt với nhân viên mà còn tốt với người yêu nữa.
Không như Trương tổng đây, tất bật công việc mà quên mất người yêu mình thích gì.”
Lâm Tô Tô suýt nữa thì phun ngụm socola nóng trong miệng ra.
Sao tổng tài lại rảnh rỗi nhớ chuyện đêm đó vậy? Chẳng phải là nên quên đi sao?
Trương Tất Phong nét mặt cứng ngắt như ăn trúng ruồi nhặn.
Hắn sợ nói thêm gì đó sẽ khiến bản thân mất mặt cho nên nhanh chóng kiếm cớ kiểm tra phim trường mà lủi đi mất.
Lâm Tô Tô thấy thế liền vui vẻ hẳn lên, tốt tính giơ cho An Kính một ngón tay cái.
Chủ tịch uy vũ a.
An Kính không hiểu sao lại sướng như điên, cảm giác thành tựu còn hơn cả lần đầu tiên hắn bàn bạc thành công một hợp đồng lớn nữa.
“Khụ….
Vậy mọi người làm việc tiếp đi nhé.”
Nhã Đan híp mắt nhìn tình cảnh vừa rồi.
Trong lòng cô liền dâng lên linh cảm đáng ngờ.
Nhìn đi, lỗ mũi của sếp tổng thấy nở to hơn bình thường rồi đấy.
Thường ngày gọi đồ uống cho nhân viên cũng chỉ gọi cà phê thôi, lần này đổi lại gọi trà sữa còn ưu ái thêm cho Tô Tô một phần riêng.
Hừm… đáng nghi….
Làm việc tới buổi chiều, cơn đau đầu của Lâm Tô Tô càng đến nhanh kinh khủng.
Ban đầu chỉ hơi choáng nhưng sau đó lại là như hàng ngàn cái búa đập mạnh vào đầu cậu vậy.
Cậu định bụng xin sếp về sớm 30p, nhưng không ngờ tên cô hồn kia lại tiếp tục ám quẻ.
“Năm giờ chiều nay hãy đến thang thoát hiểm gặp anh.
Anh cũng không muốn ép em đâu.
Nhưng những tấm ảnh ân ái của chúng ta anh vẫn giữ đấy.
Bảo bối, cho anh giải thích một lần thôi.”
Mẹ kiếp thằng đều cản.
Giữa văn phòng đông người, Lâm Tô Tô thật sự không muốn chửi đổng lên đâu, nhưng tên kia quá đỗi đáng ghét.
Nếu còn đủ sức khoẻ, cậu đảm bảo sẽ khiến cho cái mũi giả của tên đó văng sụn ra ngoài.
Nhưng nghĩ đến những tấm ảnh hắn ta đang giữ, cậu vẫn cắn răng chịu đựng đi đến cầu thang thoát hiểm.
Cậu cũng không sợ bị người khác bàn tán xôn xao hay gì cả, nhưng nếu hạn chế được thì vẫn tốt hơn.
“Anh biết ngay em sẽ đến mà.”
“Trương Tất Phong, đồ khốn nạn kia.”
Lâm Tô Tô nghiến răng ken két, gằn từng chữ, giọng điệu tràn ngập lửa giận.
Nếu không phải vì cơn đau đầu cùng với cơn sốt đang hành hạ, cậu đã một chiêu hạ gục tên này rồi.
“Anh nói rồi.
Tô Tô, người đàn bà đó chỉ là lừa đảo thôi.
Anh tuyệt đối không động chạm gì đến cô ta cả.
Cô ta chỉ ham tiền của anh thôi.
Tô