Sau một ngày tận tình chăm sóc thì Lâm Tô Tô đã hạ sốt nhanh chóng.
Cả hai ăn ý không nói nhiều, chỉ đơn giản là anh làm việc trên máy tính, cậu đọc những cuốn sách trong thư phòng của anh.
Cậu vẫn an vị trên giường, thỉnh thoảng lại thay đổi tư thế thật thoải mái.
Thỉnh thoảng, hai người lại nhìn nhau qua tấm kính, không một tiếng động nhưng hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.
Chỉ cần bấy nhiêu thôi là đủ rồi.
Lâm Tô Tô cũng không mở miệng muốn về.
Cậu thật ra cũng không biết sao bản thân lại hành động như thế này nữa.
Chỉ là, bản năng con tim mách bảo cậu mà thôi.
Cậu muốn ở lại đây dù chỉ là thêm một chút nữa.
An Kính tắt máy tính, tháo kính.
Dựa vào thái độ của Trương Tuệ và Nhã Đan hôm nay có lẽ ngày mai thôi công ty sẽ đồn ầm lên chuyện anh có người yêu rồi.
Nhưng An Kính không ngại chuyện đó.
Dù sao hắn yêu đương cũng không cần giấu diếm, chỉ là bây giờ Lâm Tô Tô vẫn chưa chịu rõ ràng lòng mình, đêm nay An Kính quyết định tiến công, hắn phải chặn đường lui của con thỏ con này mới được.
Quan sát thái độ của em ấy, có lẽ em ấy cần một cú hích.
Nhìn Lâm Tô Tô vẫn còn mải mê trong những trang sách, An Kính nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong mắt hắn, Lâm Tô Tô lúc nào cũng có dáng vẻ nghịch ngợm hoạt bát, thỉnh thoảng lại pha chút u buồn do những chuyện trong quá khứ.
Thế nhưng, dáng vẻ điềm tĩnh thản nhiên như hôm nay quả thực là lần đầu tiên hắn thấy.
An Kính có giã tâm và dục vọng chiếm hữu cực cao.
Hắn muốn có thể nhìn thấy mọi dáng vẻ hình thái của Lâm Tô Tô, chỉ muốn bản thân là người duy nhất mà thôi.
“Em thích cuốn sách này lắm sao? Anh thấy em đọc hai lần rồi.”
Lâm Tô Tô giật mình từ trong mớ suy nghĩ của mình.
“Cũng không phải là quá thích, chỉ là em vô tình đọc được nó trong lúc em cần một lời khuyên thôi.
An Kính, nếu câu trả lời của em không làm anh hài lòng, anh có ghét bỏ em không?”
Lâm Tô Tô nhìn An Kính.
Cậu có đôi mắt rất sạch sẽ, tựa như thấu suốt mọi thứ trên đời.
Nhưng An Kính cũng biết, đôi mắt ấy từng chịu rất nhiều nỗi đau, cuối cùng, Lâm Tô Tô vẫn lựa chọn lương thiện.
An Kính cảm thấy bản thân thật là cầm thú khi nổi lên dục vọng với đôi mắt ấy.
“Anh không thể ghét bỏ em được.
Nếu em làm điều gì đó, anh biết chắc em có lý do.
Anh sẽ đợi em giải thích.
Hơn nữa..Lâm Tô Tô …”
An Kính ngồi thụp xuống, nâng khuôn mặt người đối diện nhìn thẳng vào mắt em ấy.
“… anh có thể nghe tiếng tim em đập rất mạnh và nhanh khi em ở bên anh.
Em nói xem, con tim em không biết nói dối.
Nó thành thật hơn em nhiều đấy.”
“Anh không sợ đó là cảm giác nhất thời thôi sao? Kiểu như chỉ rung động một chút.
Qua một thời gian sẽ quên đi đó.”
Là anh lo sợ hay Lâm Tô Tô lo sợ?!
“Là nhất thời..
hay là thật sự… em không rõ sao?”
Ánh mắt An Kính quá mức nóng bỏng, Lâm Tô Tô vô thức muốn tránh đi nhưng tay anh giữ chặt đầu cậu làm cậu không thể nhìn đi đâu được.
Lâm Tô Tô có thể thấy cả bầu trời sao trong mắt anh.
Tim cậu cũng đang đập loạn xạ, đầu óc thì rối tinh rối mù không rõ điều gì cả.
Lâm Tô Tô biết hôm nay cậu phải làm rõ trái tim mình, phải hiểu nó chứ không thể qua loa trốn tránh như trước nữa.
Cậu cũng muốn làm điều đó, cậu cũng muốn