An Kính không phải người kén ăn, cơm trưa thường tuỳ tiện chọn theo phòng thư kí cho tiện.
Nhã Đan quay ra nói với Lâm Tô Tô.
“Tô Tô, lát nữa sẽ đặt cơm cho cả chủ tịch đấy.
Em có tự tin với quán mình chọn hay không?”
Lâm Tô Tô khịt mũi coi thường.
“Quán em chọn là đỉnh của đỉnh.
Nếu chủ tịch không thích, thì chỉ có thể là do chủ tịch khác người mà thôi.”
“Phụt….”
Nhã Đan và Trương Tuệ phun một ngụm nước, cố nén nụ cười.
Quả thực, người có khả năng móc mỉa chủ tịch công khai như vậy cũng chỉ có Lâm Tô Tô mà thôi.
“Cậu yên tâm.
Chủ tịch không khó tính chuyện ăn uống đâu.”
Trương Tuệ cười nói.
Thật ra hắn muốn nói là chủ tịch nhà hắn gần như là cho gì ăn nấy, tuyệt nhiên không kêu ca.
Chủ tịch nhà khác ăn nhà hàng năm sao, sơn hào hải vị.
Chủ tịch nhà hắn tối ngày bận rộn đều có thể ăn tạm mì gói sống qua ngày mà.
An Kính ngồi trong phòng làm việc mà hắt xì liên tục.
Dù không có bằng chứng nhưng hắn cảm thấy, Lâm Tô Tô đang nói xấu hắn a.
Nhìn bảng số liệu trong tay, An Kính nhíu mày.
Tuy không thích Lâm Tô Tô dùng thế lực đi cửa sau vào công ty nhưng hắn phải công nhận một điều.
Cậu ta cũng là một người hoàn toàn có năng lực làm việc.
Bảng số liệu này tuy khá bình thường nhưng Lâm Tô Tô làm cực kì chỉn chu, trình bày rõ ràng đẹp mắt.
An Kính gật gù liên tục.
Xem ra cũng có chút khả năng chứ hoàn toàn không vô dụng.
“Thư kí Trương, lát cậu dẫn theo Lâm Tô Tô đi theo tôi thị sát cửa hàng.”
Trương Tuệ cũng không ngạc nhiên lắm.
Ông chủ là người công tư phân minh.
Nếu là người có năng lực thì tuyệt đối sẽ được trọng dụng.
Thông qua cách làm việc của Lâm Tô Tô mấy hôm nay, Trương Tuệ cũng có cái nhìn khác về cậu.
Thông minh, nhanh nhẹn, nói ít hiểu nhiều.
Đặc biệt cực kì tự giác hoàn thành công việc.
So với những gì ghi trên tài liệu điều tra trước kia quả thực là khác nhau một trời một vực.
...***...
An Thị là tập đoàn đa ngành, trong đó chủ lực nhất là ngành kinh doanh và thiết kế trang sức.
Trang sức của An thị nổi tiếng là dòng cao cấp trong giới, số lượng không chỉ ít mà mẫu mã cũng cực kì đa dạng, được rất nhiều người săn đón.
Tuy nhiên trong năm nay, An Kính muốn có chút thay đổi trong cơ cấu sản phẩm.
Hắn dẫn theo người của tổng bộ đi khắp một vòng cửa hàng.
Nhân viên hai bên liên tục cúi chào, nhưng An Kính vẫn có chút không hài lòng.
Vẻ mặt An Kính khó đăm đăm, làm ai nhìn cũng run sợ.
Lâm Tô Tô đi phía sau mà cũng cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi qua người.
Cậu lật lật tài liệu trong tay rồi nhìn về phía cửa hàng sang trọng này cuối cùng cũng hiểu tại sao An Kính lại có vẻ không vui đến vậy.
“Ai là người phụ trách marketing cho chủ đề trang sức lần này.”
“Thưa chủ tịch, là phó phòng marketing Chung Nhuận Nhã ạ.”
“Ngay lập tức gọi ông ta đến đây cho tôi.”
“Vâng ạ.”
Chung Nhuận Nhã cùng với team marketing của mình ba chân bốn cẳng chạy từ trụ sở chính đến cửa hàng.
Nhìn sắc mặt ai cũng cực kì mệt mỏi, ông liền biết lần này không xong rồi.
Mặt của An Kính đen thui, nhìn chằm chằm vào cách bài trí tủ trang sức đắt tiền kia.
Tựa như chỉ cần động tay, anh ta có thể làm lủng một lỗi trên nó vậy.
“Chủ tịch, tôi có mặt ạ.
Không biết..”
“Ông nhìn thành quả team mình phụ trách đi.
Sau một tháng, ông chỉ có thể cho tôi xem thứ này hay sao?”
Chung Nhuận Nhã tất nhiên cũng