“A lô con trai, được rồi.
Mẹ biết rồi.
Mẹ sẽ nhanh chóng xử lý.”
Trương Tinh Vũ cúp điện thoại của con mình, khẽ thở dài.
Đứa con trai bảo bối của bà sống một mình ở nước ngoài từ nhỏ bây giờ lại nằng nặc đòi về.
Trước kia bất kể là thứ gì bà cũng chiều con mình, nhưng chuyện này thì khác.
Về nước thì chắc chắn không giấu được mối quan hệ với bà, như thế thằng bé sẽ phải đối mặt với những mối nguy hiểm không chỉ từ Trương gia mà còn có Lâm gia.
Giới nhà giàu bề ngoài xa hoa nhưng thực chất bên trong thối nát sa đọa cực kì.
Trương gia nhìn có vẻ yên bình nhưng đấu đá tranh nhau ám hại không thiếu.
Trương Tinh Vũ có thể đứng ngoài không chút tổn hại nào bởi vì mọi người đều tưởng bà không có con.
Nếu bây giờ bà xuất hiện một đứa con lớn ngồng, đừng nói là Trương Tất Phong, ngay cả người anh trai vô dụng kia của bà cũng chưa chắc tha cho bà.
Bây giờ chưa phải là lúc.
Bà và người kia cong chưa xây dựng nền tảng vững chắc cho con mình.
Trương Tinh Vũ tức giận bóp chặt chiếc điện thoại trong tay.
Bà chưa từng ghét Lâm Tô Tô như lúc này đây.
Mẹ nó chiếm vị trí chính thất đáng lẽ là của bà, con nó chiếm mất tài sản của con bà.
Những điều đó sao có thể khiến bà nuốt trôi cục tức này chứ.
Quả nhiên, bên kia Lâm Hách đã gọi tới.
Có lẽ như đứa trẻ kia vừa gọi cho ông.
“Ông mau tính cách đi.
Con nó ở nước ngoài một mình đã khổ sở lắm rồi.
Ông muốn nó phải sống không danh không phận như thế bao lâu nữa chứ?!”
Trương Tinh Vũ vừa bắt máy là sổ một tràng mắng chửi người ở đầu dây bên kia.
Cho đến khi nghe tiếng thở dài thườn thượt bà mới bình tâm lại.
^^^“Bà tưởng tôi không muốn đón con về sao? Nhưng bây giờ người ta đang nhìn chằm chằm vào đó.
Lâm Tô Tô thì càng ngày càng xa cách tầm kiểm soát của tôi.
Tên An Kính kia làm kì đà cản mũi khó khăn đủ đường.”^^^
Nhắc tới An Kính cả hai người đều tức giận.
Bởi sự có mặt của anh đã cản trở đủ đường kế hoạch của họ.
Lâm Tô Tô càng lúc càng mạnh mẽ, cắn khối tài sản kia chặt chẽ không buông.
Bọn họ không tìm được bất cứ chỗ nào xuống tay.
Quân cờ Trương Tất Phong và Diệp Thư Thư thì càng trở nên vô dụng.
“Giết hắn ta đi.
Hoặc làm cho hắn ta vô dụng đi cũng được.
Tôi không muốn con tôi phải chịu khổ nữa.
Ông tìm cách đi.
Cách gì cũng được.
Bất kể là có phạm pháp hay không cũng được.
Chúng ta không có thời gian đâu.”
Trương Tinh Vũ hét to vào điện thoại, sau đó vứt nó đi mà không cần cho người kia suy nghĩ.
Chỉ cần nghĩ đến con mình thì một người mẹ như bà có thể làm mọi thứ.
Bên kia Lâm Hách cũng tức giận không kém.
Đứa con này cũng là tâm huyết của ông, là đứa trẻ mà ông nâng đỡ nhất, là đứa con duy nhất mà ông có với người mình yêu bảo ông không tiếc thương sao cho được.
Nhưng Lâm Hách cũng phải tính đường dài cho mình.
Ông ta không dám đối đầu trực diện với An Kính.
An gia vẫn còn sừng sững như thế, nếu An Kính bị gì, Lâm gia sẽ đi đời đầu tiên.
Dù cho có yêu thươnh con mình tới đẫu Lâm Hách cũng không dám đánh cược nhiều như vậy.
Trong đầu ông vẽ lên hàng ngàn kế hoạch, nhưng cái nào cũng không dùng được nên đành gạt bỏ.
Trong khi đó, Trương Tinh Vũ lại không có được nhiều kiên nhẫn như thế.
Càng ngày thấy vạch đích càng xa, càng khiến bà lo lắng.
Đặc biệt hơn là khi nghe tin An Kính đã