Trương Tất Phong không ngờ có ngày mình bị Lâm Tô Tô đánh.
Cuộc sống quả thực đưa ta từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ sang chấn tâm lý này đến sang chấn tâm lý khác.
Đầu tiên là Lâm Tô Tô nổi khùng đá hắn, sau đó là vì một thằng què mà đấm hắn bầm mắt.
Chính Trương Tất Phong cũng không hiểu làm sao bản thân có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Tất cả cũng chỉ vì Lâm Diên Vĩ mà thôi.
Nhưng cú đấm này đã kí.ch thích tính hơn thua đàn ông trong hắn.
Hắn ta bụm mắt, chửi đổng lên như bị chạm vào dây thần kinh.
“Mẹ kiếp..
mày..
dám đánh tao.
Thằng …”
“Mày câm mõm đi thằng chó.”
Không cho đối thủ cơ hội tấn công, Lâm Tô Tô giơ chân đạp thẳng vào lồng ngực của hắn khiến Trương Tất Phong văng xa vài mét.
“Aaa…”
Tiếng thét chói tai lại lần nữa vang lên trong con hẻm nhỏ.
Trương Tuệ ngồi trong xe ô tô mà ngạc nhiên đến mức rớt cằm.
Ban đầu hắn định xuống ngăn lại vì sợ đồng nghiệp của mình ăn thiệt, nhưng bây giờ có vẻ như là Lâm Tô Tô hoàn toàn chiếm thế thượng phong, không cho đối thủ một giây phút nào để thở rồi.
Nhìn Lâm Tô Tô nhỏ nhắn như vậy mà có vẻ không tầm thường.
An Kính liếc mắt qua liền bình luận.
“Đừng xem thường cậu ta.
Có vẻ như học Judo lâu năm đó.
Ra tay rất chuẩn.”
Đúng như An Kính đã nói, Lâm Tô Tô học võ từ khi lên năm tuổi, chính mẹ cậu sợ cậu thân thể thấp bé bị bắt nạt ở trường nên cho đi học.
Ai ngờ, Lâm Tô Tô lại kiên trì được hơn 20 năm, bây giờ có thể gọi là cao thủ.
Trương Tất Phong không biết điều đó nên mới đắc tội cậu.
Hắn bị Lâm Tô Tô đánh cho la oai oái, kêu cha gọi mẹ.
Lần trước là mất mặt, lần này là cực kì mất mặt.
“Tô Tô, tha cho hắn ta đi.
Kệ xác hắn đi.”
Vương Hoài tập tễnh bước tới, muốn kéo bạn mình lại nhưng khổ nỗi tốn sức chín trâu mười hổ cũng không làm ăn được gì.
Cậu không sợ tên tra nam này bị thương hay gì, chỉ sợ Tô Tô nhà cậu nhỡ đâu xui xẻo dính tới pháp luật mà thôi.
Đợi đánh cho đã tay, Lâm Tô Tô mới đứng dậy, trực tiếp xách cổ áo Trương Tất Phong lên như xách một con gà.
“Tao cảnh cáo mày lần cuối.
Nếu mày còn dám đến đây thì tao sẽ trực tiếp phế thằng em của mày, để xem mày còn có thể gieo giống khắp nơi nữa không?”
Lâm Tô Tô nắm tay Vương Hoài đi vào nhà, để lại một tên bị đánh đến bầm dập mặt mũi.
“Mà Tô Tô, xe cậu đâu? Sao cậu đi bộ về vậy…?”
“A… chuyện dài lắm, hôm nay tớ đúng là xui xẻo mà.
Lát ăn cơm tớ kể cho nghe.”
Trương Tuệ ngồi trong xe ô tô nhìn thấy tên tra nam co giò bỏ chạy mà cuối cùng cũng bật cười.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu.
Chủ tịch tuy nhìn vào ipad nhưng gương mặt cũng giãn ra rất nhiều, khoé môi hơi nhếch lên.
Xem ra lần này đưa người về cũng xem như là trong cái rủi có cái may.
“Thư kí Trương, tôi nghĩ cậu nên sắp xếp lại kí ức thử xem?”
“Dạ? Ý chủ tịch là…”
“Trong khoảng thời gian này cậu có đắc tội gì cậu ta hay không? Nhìn thân thủ kia thì tôi đoán là cậu đấu không lại đâu.”
Trương Tuệ nhếch miệng không biết nói làm sao.
Chủ tịch à, anh nên tự coi lại bản thân mình chứ.
Tính ra nguyên công ty, Lâm Tô Tô đối đầu trực diện với anh nhiều nhất đấy.
Bất quá, An Kính vẫn không cho là vậy.
Chủ yếu là hắn tự tin bản thân mình đã sắm vai một người sếp rất