Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Cuối cùng thông qua phòng phát thanh thông báo tìm người, rốt cuộc mẹ của đứa nhỏ cũng tìm đến đây, ra sức nói lời cảm ơn với Cố Nhược Ngu, bọn họ là tham gia đoàn du lịch đến Nhật Bản du lịch, ba của đứa không đến, cho nên cô ấy một mình có chút bận không để ý, người ở đây lại nhiều cho nên mới để lạc mất đứa nhỏ.

Cố Nhược Ngu cười nói không sao, bảo cô về sau chú ý nhìn đứa nhỏ hơn.

Sau khi nói lời từ biệt với hai mẹ con, Cố Nhược Ngu thoáng nhìn sắc mặt vẫn không phải rất vui của Tưởng Trọng Lâm mà thầm buồn cười, kéo góc áo của anh: “Không phải chứ, anh lại tức giận với một đứa trẻ?”

“Anh không tức giận.”

“Còn nói không tức giận, mặt xụ dài như vậy.” Cố Nhược Ngu bĩu môi.

“......”

“Anh sẽ không thật sự để ý người ta gọi anh là chú chứ?”

“......”

“Em không ngại anh trâu già gặm cỏ non nha...”

“......”

“Thật ra......” Còn chưa nói xong, Tưởng Trọng Lâm quyết đoán dắt tay nhỏ bé của cô kéo cô đi về phía trước.

“Đi thôi, cỏ non.”

......

Chuyến đi thứ hai là Hokkaido, nói đến Hokkaido, không thể không nói đến chính là suối nước nóng, nhất là mùa đông, toàn bộ Hokkaido bị băng tuyết bao trùm, một mảnh ngân trang bao lấy, Ở chân núi tuyết trắng có một nước suối bốc lên hơi nóng, chỉ là ngẫm lại đều cảm thấy thoải mái.

Bởi vì lúc đến khách sạn đã muốn có chút muộn, Cố Nhược Ngu quyết định đi dạo ngay ở gần đây, màn đêm buông xuống, rất nhiều quán rượu đều thắp đèn lồng ở ngoài cửa quán, và một số bảng hiệu sáng lên, hoàng hôn thâm trầm nháy mắt đã trở nên đèn đuốc sáng trưng ở ngã tư đường.

Cố Nhược Ngu phát hiện phía trước có một quán ăn không đến nháy mắt đã chật ních người, hơn nữa đại đa số đều là nữ sinh, lòng hiếu kỳ lập tức bị gợi lên, cô thích nhất là xem
náo nhiệt.

“Chúng ta đi qua nhìn xem đi, bên kia giống như rất thú vị.” Cô hưng phấn muốn lôi kéo Tưởng Trọng Lâm đi nhìn xem.

Tưởng Trọng Lâm tất nhiên là không hề hứng thú với loại tiểu nữ sinh gì đó, bị cô kép đến cửa quán: “Tự mình xem đi, anh ở chỗ này chờ em.”

“Em biết rồi.” Cố Nhược Ngu nhỏ giọng oán giận, nhưng vẫn dùng sức chen vào bên trong.

Cô tiện tay vỗ bả vai một nữ sinh hỏi: “Xin lỗi, xin hỏi vì sao nhà hàng này có nhiều người như vậy?[ tiếng nhật ]”

Cô gái mặc đồng phục thủy thủ quay đầu hưng phấn thầm nói: “Cô không biết sao? Nhà hàng này bán châu ngọc đổi vận đặc biệt tốt, lúc này có hàng mới đến, nữ sinh độc thân đều muốn mua, nghe nói có thể phù hộ mau chóng tìm được tình yêu mới.[ tiếng nhật ]”

“A, như vậy à.” Ánh mắt của Cố Nhược Ngu lóe lên: “Linh thiêng như vậy tôi cũng muốn mua thử xem.[ tiếng nhật ]”

Nữ sinh kia hồ nghi nhìn sau lưng cô một cái, nhìn thấy người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở nơi đó, hơn nữa nhìn cô gái hỏi một chút vấn đề này không chớp mắt: “Không phải cô đã có bạn trai sao?[ tiếng nhật ]” Cô gái chỉ về phía Tưởng Trọng Lâm.

“A, cái kia nha, anh ấy không phải bạn trai tôi, là anh trai, anh trai.[tiếng nhật]” Cố Nhược Ngu nói dối mặt không đổi sắc tim không đập mạnh.

Cuối cùng, cô rất có kiên nhẫn xếp hàng, mua được viên ngọc đổi vận cái gọi là sẽ đưa tới tình yêu mới.

Tuy cô cũng không phải rất tin tưởng đây là thứ vô cùng kì diệu, nhưng sợi dây 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện