Edit: Nhung Nhũn.
Beta: Moonmaplun.
Phòng khách trống trải cùng với những vật trang trí đầy tinh xảo khiến cho không khí trở nên áp lực hết sức, ngồi đối diện với Thạch Kiến Huy đang mang vẻ mặt nghiêm trọng, Chung Duy Cảnh trong lòng không nhịn được cười nhạo, nhưng mặt vẫn không lộ cảm xúc gì.
“Thạch tiên sinh, ông đã quyết định xong chưa ?” Chung Duy Cảnh châm chọc hỏi, anh không cho rằng người này cố ý chặn anh ở trước cổng công ty chỉ để ngồi không như vậy. Thạch Kiến Huy chỉ lặng lẽ uống trà, không trả lời câu hỏi của Chung Duy Cảnh.
Chung Duy Cảnh cười nhẹ, “Nếu không có chuyện gì thì xin lỗi, tôi còn có việc.” Nói xong anh đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lão hồ ly này rõ ràng đã đưa ra quyết định rồi nhưng lại trưng ra bộ dạng này, chẳng lẽ muốn để anh cảm thấy áy náy sao?
Thạch Kiến Huy thở dài, gọi Chung Duy Cảnh trở lại,”Thạch gia về sau chỉ còn con là người thưa kế.” Trong lòng ông rất không cam lòng, nhưng sức khoẻ của mình như thế nào tự mình biết rõ. Trước mắt chỉ có người này mang dòng máu Thạch gia, cũng rất có năng lực, Thạch Kiến Huy tin tưởng hắn nhất định có thể duy trì Thạch gia. Về phần Thạch Minh Đào, cho dù đứa con đó rất nghe lời, lại biết làm ông vui nhưng chung quy nó cũng không phải người Thạch gia.
Nghe được kết quả mình đã đoán trước, Chung Duy Cảnh cũng không có cảm xúc đặc biệt gì, “Việc đã xong rồi, tôi đi làm tiếp đây.” Thạch Kiến Huy có chút kinh ngạc, ông ta cho là khi nghe được quyết định này, Chung Duy Cảnh có thể không đến mức lập tức thay đổi thái độ, nhưng tài sản Thạch gia chắc cũng khiến hắn phải để ý chứ, “Phòng của con ta đã cho người dọn dẹp rồi, khi nào con định chuyển đến?”
Chung Duy Cảnh cười cười, “Tôi không thích sống cùng người khác.” Cơ ngơi khổng lồ dù lộng lẫy nhưng bên trong lại không xinh đẹp như vẻ ngoài của nó. “Thạch tiên sinh, tôi họ Chung.” Khắp thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, huống chi đây còn là chiếc bánh nặng chết người, “Còn nữa, tôi cảm thấy tiêu tiền của mình rất tốt, bởi vì nó…” Chung Duy Cảnh cố ý dừng lại, cười đầy thâm ý, “…Có vẻ sạch sẽ.”
Lúc rời khỏi Thạch gia cũng khá muộn tồi, Chung Duy Cảnh về nhà luôn. Vẻ mặt Thạch Kiến Huy hiện rõ sự bất an khiến anh cảm thấy rất sung sướng. Đây là lần đầu tiên Chung Duy Cảnh trải nghiệm cảm giác mình biết điều người ta không biết.
Thạch Kiến Huy quá coi thường anh, luôn tự cho mình là đúng. Chung Duy Cảnh cười lạnh, nếu không phải anh biết nguyên nhân Thạch gia vài năm sau phá sản, anh thực sự đã nghĩ nó là một chiếc bánh hấp dẫn, nhưng giờ đây…Chung Duy Cảnh biết rõ rằng Thạch gia sau này sẽ biến thành địa ngục.
Chung Duy Cảnh vừa mở cửa chợt nghe thấy tiếng khóc của con.
“Cam Điền vừa tỉnh à?” Vị tiểu thư này chỉ có mẹ ôm mới chịu ngủ, nếu tỉnh lại mà không thấy mẹ thì sẽ như Chung Duy Cảnh thấy, khóc đến kinh thiên động địa. Cam Ninh ôm đứa nhỏ đến gần anh, “Ừ, anh về sớm vậy?”
“Hôm nay không nhiều việc lắm.” Anh vừa nói vừa đi về phòng ngủ. Cam Điền thút thít nhìn chằm chằm Chung Duy Cảnh.
“Em cho anh xem cái này.” Cam Ninh cười giảo hoạt, sau đó cầm cặp của Chung Duy Cảnh chạy về phòng ngủ của bọn họ.
Chung Duy Cảnh thật cẩn thận ôm con, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa kính chiếu vào tấm thảm nhạt màu, “Ngươi là ai?” Chung Duy Cảnh nhìn đứa bé trên giường hỏi, nhưng đứa bẻ chỉ tròn mắt lên nhìn anh, mãi sau mới chớp chớp mắt.
Trong lòng lặng lẽ thở dài, Chung Duy Cảnh chuyển tầm mắt qua Cam Điền trong lòng anh. Anh không biết vì sao đứa bé này lại bám mình và Cam Ninh thế, nhưng trực giác của Chung Duy Cảnh cho thấy rằng đứa bé này kỳ thật cũng không thích anh.
Con bé lúc nhìn Cam Trữ và mình ánh mắt không giống nhau. Khi nằm trong lòng mẹ cô bé rõ ràng an tâm và ỷ lại nhiều lắm. Chung Duy Cảnh cảm giác Cam Điền là đang muốn biết mình rốt cuộc có tồn tại hay không, về phần vì sao thì tạm thời còn chưa biết; hơn nữa lúc nằm trong lòng anh, Cam Điền tựa hồ vô cùng bất an, thiếu cảm giác an toàn.
Bởi vì hai đưa nhỏ còn quá bé để nói chuyện nên nghi ngờ của Chung Duy Cảnh cũng không thể giải đáp nhưng may mắn anh có thời gian để chờ đợi. Nghĩ đến đây, Chung Duy Cảnh không kiềm được nhìn người phụ nữ đang bước tới, cô trước đây vì sao lại có thể chờ đợi anh lâu đến như vậy ?
Cam Ninh đưa hộp quà vào tay anh, “Tặng cho anh.” Mặt cô tự nhiên đỏ lên, sau đó nhìn bé gái trong tay anh, “Em dùng tiền nhuận bút của tạp chí mua.” Chung Duy Cảnh cuối cùng cũng hiểu được, Cam Ninh vui vẻ không phải vì truyện của cô được nhận mà là cô có thể tự mình viết truyện để mua quà cho anh.
Là một chiếc hộp hoàn toàn bình thường, đúng là phong cách của Cam Ninh, nhưng khi Chung Duy Cảnh nhìn vào thì tim lỡ mất một nhịp, thân thể cũng cứng ngắc, “Em mua cho anh à?” Anh lặng nhìn chiếc nhẫn lẳng lặng nằm trong hộp, chiếc nhẫn bạc lóe sáng dưới ánh đèn. Cam Ninh gật đầu không dám nhìn anh dù cô rất mong anh đeo nó nhưng kỳ thực trong lòng cô cũng biết Chung Duy
“Một chiếc nữa đâu?” Giọng nói của Chung Duy Cảnh vô cùng bình thản, nhìn Cam Ninh hỏi, “Cái gì?” Cam Ninh ngây ra một lúc mới đáp, “Ở đây.” Cam Ninh đỏ mặt đưa tay ra cho Chung Duy Cảnh ngắm, mặt càng đỏ hơn, thật ra chuyện này không nên để cô chủ động, nhưng nếu là Chung Cảnh Duy thì cô chủ động cũng chẳng hề gì.
“Nếu anh không thích thì không cần đeo đâu.” Cam Ninh đưa con về giường, nhìn thấy Chung Duy Cảnh vẫn đang cau mày, dù cảm thấy hơi thất vọng nhưng vẫn cười hì hì nói.
Cam Ninh cứ nghĩ rằng anh không thích nó, nhưng khi cô định lấy lại chiếc hộp thì không thành công. Chung Duy Cảnh nói “Em làm gì vậy?” Anh hỏi rất hùng hồn, Cam Ninh nhất thời không biết trả lời thế nào, cô ngây người ra hồi lâu rồi mới ngượng ngùng trả lời, “Em nghĩ anh không thích.”
“Đúng là anh không thích.” Chung Duy Cảnh lạnh lùng nói, nhưng Cam Ninh còn chưa kịp thất vọng anh đã bổ sung thêm “Nhưng bây giờ nó là của anh, vì thế anh có toàn quyền xử lý.” Cam Ninh nếu nhìn kỹ Chung Duy Cảnh sẽ phát hiện mặt anh có chút ửng hồng. Chỉ tiếc sự chú ý của Cam Ninh đã bị Cam Điền đang khóc lên di dời, “Ngoan, mẹ ôm.” Cam Ninh có chút đau lòng, con gái luôn khóc làm cô cảm thấy lo lắng, “Hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra cho con bé?”
Cam Ninh nhanh chóng đổi đề tài. Chung Duy Cảnh vì chuyện Cam Điền mà cũng không thoải mái “Ừ” Đứa bé dù còn nhỏ nhưng khóc nhiều như vậy thì đúng là không ổn “Đi bây giờ được không?” Cam Ninh nghĩ bây giờ Chung Duy Cảnh cũng không bận việc gì, vì thế cô gật đầu.
Vì là buổi chiều, bệnh viện cũng không quá nhiều người, vì thế Chung Duy Cảnh xếp số cũng không phải đợi quá lâu, Cam Ninh ôm con đi dạo quanh bệnh viện.
Kiểm tra một hồi, cuối cùng bác sĩ cũng đưa ra kết luận, cô bé nhà họ dù thích khóc nhưng rất khoẻ mạnh, thầy thuốc nói vậy. Cam Ninh nhịn không được mỉm cười. Dừng ở bãi đỗ xe, Chung Duy Cảnh cùng Cam Ninh mỗi người ôm một đứa bé đi ra, Chung Duy Cảnh nhìn đến chiếc xe quen mắt đang đỗ đằng xa thì không nói gì, cùng Cam Ninh lên nhà rồi một mình trở xuống.
Hồ Tố Nhiên biết Chung Duy Cảnh đã phát hiện ra mình, nhưng anh không nói gì đã đi mất. Bà ta đang do dự không biết có nên ra về không thì thấy bóng dáng Chung Duy Cảnh, bà ta nhịn không được có chút vui mừng đắc ý, “Duy Cảnh.” Chung Duy Cảnh không biểu lộ cảm xúc gì, Hồ Tố Nhiên cũng không thấy xấu hổ, thân thiết như cũ.
“Thạch phu nhân, có chuyện gì không?” Biết bà ta muốn nói cái gì và anh cũng không muốn nghe. Chung Duy Cảnh ở trong lòng hiểu được việc này nhưng vẫn kiên nhẫn nghe một chút xem sao. Hồ Tố Nhiên nhìn xung quanh, do dự nói, “Mẹ nghĩ chúng ta nên tới nơi khác để nói chuyện.”
Ở trong quán cà phê, trước mặt vẫn là một người. Chung Duy Cảnh đột nhiên phát hiện ra hình như lần nào anh vào quán cà phê cũng là cùng với người đàn bà này.”Có chuyện gì cứ nói đi.” Bây giờ đã không còn sớm nữa, anh chỉ nói với Cam Ninh anh sẽ đi một lúc, chắc chắn cô vẫn đang chờ anh về cùng ăn cơm.
Hồ Tố Nhiên có chút lấy lòng, cười cười, “Chuyển đến ở cùng mẹ đi.” Chung Duy Cảnh không nghĩ bà ta sẽ nói thẳng như vậy, cười nói, “Tôi họ Chung.” Mặc kệ bà ta có biết Thạch gia thật sự như thế nào hay Thạch Kiến Huy rốt cuộc có ý gì không, nó đều không phải là thứ mà Chung Duy Cảnh quan tâm.
“Mẹ và bố con đều mong muốn vậy.” Hồ Tố Nhiên như không nghe thấy gì nói tiếp, Chung Duy Cảnh lạnh lùng nói, “Thạch phu nhân, cha tôi đã qua đời.” Đây là lần cuối cùng anh thấy bà ta, cho nên anh cũng không muốn làm nghiêm trọng vấn đề, nhưng giờ đây bà ta không cho anh làm như vậy. Vì thế, anh cần gì phải miễn cưỡng chính mình.
“Tôi có rất nhiều việc, còn phải chăm sóc vợ con mình.” Anh cười lạnh, “Không giống Thạch phu nhân, nhàn nhã thành tính, tôi hy vọng đây là lần cuối chúng ta gặp mặt.” Nói xong anh đứng dậy chuẩn bị rời đi. Giống như anh nói, anh có rất nhiều việc, không rảnh lãng phí thời gian cùng bọn họ.
Hồ Tố Nhiên vội vàng mở miệng như chút nỗ lực cuối cùng, “Nhưng …”
“Thạch phu nhân, đừng vờ như bà quan tâm tôi lắm.” Chung Duy Cảnh thu lại ý cười trên mặt. Không phải là anh thông minh, mà là bà ta ngay cả lừa người cũng qua loa quá rồi, “Nếu bà thật sự quan tâm đến tôi, bà sẽ biết tôi không thích cà phê.” Rõ ràng là bà ta không biết, nếu không thì mỗi lần anh gặp lại “người mẹ” hiền từ này cũng không phải là ở đây.
Hồ Tố Nhiên đang muốn phản bác, nhưng khi nghe thấy lời Chung Duy Cảnh thì chỉ im lặng. Bà nhìn bóng anh rời đi, toan há miệng nhưng cuối cùng vẫn im lặng.